Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Cẩn thận á? Cẩn thận chuyện gì?” Tiêu Hoa Ung một tay chính tay áo, tay kia nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa nở rộ
bên ngoài lan can, ánh3 mắt sáng quắc, “Hắn tưởng mình còn cơ hội ngóc đầu trở lại ư?”
Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ thấy một Tiêu Hoa Ung như vậy, to1àn thân hắn như được bao phủ bởi sát khỉ dày đặc.
Đoản Mệnh vốn đang nằm ườn trên sập thấy vậy bỗng kêu rẻ lên rồi nhảy nhóc xuống9 đất, nhanh nhẹn chuồn ra
ngoài đình.
“Điện hạ.” Nhất thời, Thẩm Hi Hòa cũng không rõ Tiêu Hoa Ung định làm gì. “Ta muốn h3ắn sống không bằng
chết, chỉ có thể làm một con chuột chui rúc trong cống rãnh cả đời, vĩnh viễn không còn cơ hội được thấy ánh mặ8t
trời” Rắc một tiếng, hắn đã ngắt lấy một đóa mẫu đơn.
Tiêu Hoa Ung đi đến chỗ Thẩm Hi Hòa, cài hoa lên tóc nàng rồi lùi lại xem xét: “Đến cả mẫu đơn cũng chẳng xứng
làm nền cho UU của ta”
Tiêu Hoa Ung cười với Thẩm Hi Hòa rồi nói tiếp: “Ta về cung trước đây, UU chỉ cần đứng ngoài quan sát phần còn
lại là được.”
Khi đối mặt với Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung không còn dáng vẻ đằng đằng sát khí nữa mà quay trở về bộ dạng ôn
hòa thường ngày. Nhưng khi hắn quay đi, Thẩm Hi Hòa thấy bóng lưng hắn nổi bật giữa ráng chiều tựa như một
thanh bảo kiếm sắc bén, chém sắt như chém bùn.
“Điện hạ vừa rồi thật uy nghiêm, làm nô tỳ sợ đến nỗi nín thở luôn ấy” Hồng Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nàng ta đã
nhẫn nhịn nãy giờ.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng ta có cảm giác nếu để tiếng hít thở quấy nhiễu Thái tử điện hạ thì mình sẽ mất mạng
trong nháy mắt.
Trân Châu cũng cảm nhận được áp lực đáng sợ ấy. Nàng ta hỏi: “Quận chúa, chúng ta có cần phải người đến Thẩm
phủ không ạ?”
“Không cần, điện hạ đã bảo nàng ta sẽ bình an quay về thì đương nhiên sẽ không có chuyện gì.” Thẩm Hi Hòa tin
tưởng Tiêu Hoa Ung.
Rõ ràng, VÌ Diệp Vãn Đường, Tiêu Trường Thải sẽ không ra tay hại Thẩm Anh Nhược.
“Điện hạ, vẫn chưa có bằng chứng xác thực cho thấy Tử điện hạ là chủ mưu ăn trộm mộ. Tin tình báo từ hoàng
băng gửi về nói rằng trên thi thể chết cháy có ngọc bội của Tử điện hạ” Về đến hoàng cung, Thiên Viên lập tức bẩm
bảo.
Miếng ngọc bội đó tượng trưng cho thân phận hoàng tử, giống hệt miếng ngọc bội mà Tiêu Trường Doanh từng


ném cho Thẩm Hi Hòa trong lần đầu gặp mặt, chỉ khác ở chỗ được chạm chữ “Thái” thay vì chữ “Doanh” Hoàng tử
nào cũng có một miếng ngọc bội như vậy, riêng ngọc bội của Tiểu Hoa Ung có thêm hoa văn rồng cuộn, khác với
những người còn lại.
“Xương sọ còn có vết lõm nữa” Tiêu Hoa Ung bổ sung.
Thiên Viên củi đầu đáp: “Đúng ạ”.
Hồi bé, Tiêu Trường Thái từng bị thương sau gáy, suýt nữa không qua khỏi. Lúc ấy thải y đã nói gáy của hắn sẽ bị
lõm, nhưng có tóc cho nên không ảnh hưởng đến ngoại hình.
Có hai bằng chứng này xem như có thể xác định thi thể chết cháy trong hoàng lăng chính là “Tiêu Trường Thái”.
Nếu Tiêu Trường Thái bị bắt sống, Hữu Ninh đế muốn xử tử hắn cũng dễ, tội danh bỏ trốn khỏi hoàng lăng của
hắn sờ sờ ra đó.
Nhưng giờ Tiêu Trường Thái đã “chết” tại hoàng lăng, dù Hữu Ninh đế có đoán được hắn là kẻ chủ mưu của án
trộm mộ thì cũng phải có bằng chứng mới kết tội hẳn được.
“Bệ hạ cần một cái cớ để có thể quang minh chính đại kết tội Tiêu Trường Thái, cô sẽ giúp bệ hạ” Tiêu Hoa Ung đi
vòng qua án kỷ, đưa cho Thiên Viên một chiếc hộp, “Đưa cải này cho Thối Tấn Bách, hắn sẽ biết phải làm gì”
“Vâng.” Thiên Viên cung kính nhận lấy chiếc hộp rồi lui khỏi đại điện.
Cùng lúc đó, Tiêu Trường Thái được thuộc hạ vớt lên bờ tại ngã ba sông nơi Vị Hà đổ vào Hoàng Hà, hắn vẫn còn
tỉnh táo dù bị mũi tên cắm vào ngực. Sau khi đưa được Tiêu Trường Thái lên bờ, bọn thuộc hạ vội rút lui về cứ
điểm, tại đây đã có lang trung đợi sẵn.
Tiêu Trường Thái vẫn luôn gắng gượng duy trì tỉnh táo, không để bản thân ngất đi. Tâm phúc hỏi hắn: “Điện hạ,
nên xử lý Hoài Dương huyện chủ thế nào đây ạ?”
“Đưa nàng ta đến Chiêu vương phủ” Tiêu Trường Thái nhắm mắt lại, đầu óc vẫn tỉnh táo.
“Điện hạ, Hoài Dương huyện chủ là người Thẩm gia, nếu giết nàng ta.” Gã tâm phúc đề nghị, “Thế nào Thẩm thị và
Thái tử cũng sẽ phát sinh hiềm khích”
Thái tử dụ điện hạ nhà mình vào Kinh, Tử điện hạ vì muốn tự vệ nên mới bắt cóc Thẩm Nhị nương tử. Nếu nàng ta
vì nguyên cớ này mà chết, lẽ nào Thẩm thị không oán trách chút nào?
Tiêu Trường Thái chợt mở bừng mắt: “Thê tử ta vẫn đang ở trong Kinh!”
Hắn không bận tâm sống chết của Thẩm Anh Nhược, nhưng nàng ta mà chết, thể nào Tiêu Hoa Ung cũng sẽ khiến
Diệp Vãn Đường phải chôn cùng. Khi ấy, hắn sẽ đắc tội cả Tiêu Hoa Ung lẫn Tiêu Trường Mân, sau này muốn tìm
đồng minh tại Kinh đô là chuyện không tưởng!
“Thuộc hạ lỡ lời, thuộc hạ sẽ phóng tín hiệu ngay đây” Gã tâm phúc cuống quýt lui ra ngoài.
Gian phòng lại chìm trong yên tĩnh, Tiêu Trường Thái nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy ngẫm xem Tiêu Hoa Ung
sẽ làm gì để mình phải chịu thiệt hại nặng nề hết mức có thể.


Vốn dĩ Tiêu Trường Thái sắp xếp con đường này là để từ từ nghĩ kế thoái ẩn một cách chân chính, chứ không phải
để chạy trối chết thế này.
Giờ đây, tuy Tiêu Trường Thái có thể trốn được ánh mắt người khác nhưng nhất cử nhất động đều không thoát
được phạm vi khống chế của Tiêu Hoa Ung. Hậu quả của việc lợi dụng Mục Nổ Cáp là hắn phải đối mặt với tình
thể hiện nay, còn nếu không lợi dụng Mục Nổ Cáp, hắn sẽ không tài nào biết được thể lực của Tiêu Hoa Ung hùng
mạnh đến thế nào.
Nói tới nói lui, chung quy hắn vẫn thua Tiêu Hoa Ung một bậc.
Bao năm nay, Tiêu Trường Thái đã hao tâm tổn trí, cẩn thận từng chút một, thậm chí sẵn sàng đào mộ người chết
mới vơ vét được một khoản to, từ đó mới có địa vị ngày nay.
Vốn dĩ Tiêu Hoa Ung lấy cớ bệnh tật để tĩnh dưỡng ở đạo quan, không biết là kiếm tiền từ đầu để gầy dựng thể lực.
Trong lúc mấy người bọn họ giao tranh sứt đầu mẻ trán, Tiêu Hoa Ung dần dần đủ lông đủ cảnh. Hắn rời cung khi
mới lên tám, vậy mà đã có thể nghĩ đến thế cục cả chục năm sau.
Nghĩ đến đây, Tiêu Trường Thải rùng mình, có linh cảm chẳng lành răng Tiêu Hoa Ung nhất định sẽ cho mình một
đòn trí mạng.
Ngặt nỗi Tiêu Hoa Ung vẫn chưa hành động, Tiêu Trường Thái không đoán được Tiêu Hoa Ung sẽ phản công thể
nào, thành thử cũng chẳng thể nghĩ cách ứng phó được.
Tiêu Trường Thải ngẫm lại các hành động của mình, xác nhận không có sơ hở gì. Cảm giác mệt mỏi ập đến, buộc
hắn không thể không nghỉ ngơi một lát.
Thẩm Anh Nhược không dừng bị bắt cóc, khi tỉnh lại thì phát hiện mình bị bịt mắt, trói chặt chân tay. Nàng ta bị bỏ
đói hai ngày rồi lại bị đưa đi, đến lúc được mở băng bịt mắt thì thấy trước mặt mình là Tiêu Trường Mân.
“A Nhược, muội ổn chứ?” Tiêu Trường Mân chạy tới nắm tay Thẩm Anh Nhược, vẻ mặt lo âu.
Thẩm Anh Nhược đẩy hắn ra, cuống quýt lùi lại: “Y phục đầu?”
Hai ngày nay, nàng ta bị trói cứng ngắc, đã vậy kẻ bắt trói chẳng hề đoái hoài đến nàng ta, cho nên…
Nghĩ đến đây, Thẩm Anh Nhược chỉ muốn giết người.
“Đưa huyện chủ đi thay ảo” Tiêu Trường Mân ra lệnh cho tỳ nữ.


Tỳ nữ đã chuẩn bị sẵn nước tắm và y phục, Thầm Anh Nhược bực bội đuổi hết người hầu ra ngoài, tắm rửa kỹ càng một phen, xác
định trên người không còn gì ô uế mới thôi. Nghĩ đến những gì đã xảy ra trong hai ngày nay, ánh mắt nàng ta lạnh bằng.
“Kẻ đã bắt trói ta là ai?” Tắm rửa xong xuôi, dù đang rất mệt mỏi, Thẩm Anh Nhược vẫn sửa soạn một lượt rồi đi gặp Tiêu Trường
Mân gặng hỏi, chẳng buồn ăn uống gì.
Vì sao kẻ đó bắt cóc nàng ta rồi lại đưa nàng ta đến Chiêu vường phủ, liệu có phải nàng ta bị Tiêu Trường Mân làm liên lụy không?


Thẩm Anh Nhược không hề che giấu ngụ ý của mình, Tiêu Trường Mân bỗng thấy chua chát: “Là lão Tử, hắn muốn đối phó Thái tử”