Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Hoàng thất luôn giấu kín các tin tức về vụ cổ.
Vụ việc vừa được phơi bày, các đại thần trong triều đều khiếp vía, ai nấy cảm như hến. N3hững người từng nhận
hối lộ của Diệp gia để nói đỡ cho Tiêu Trường Thái, kêu gọi khôi phục tước vương cho hắn và hậu tăng theo chế độ
dành cho1 thân vương thiểu điều chửi ầm lên, trách Diệp gia giấu giếm chuyện tày trời thế này, làm mình lỡ nhận
tiền trà nước!
Trong buổi chầu,9 Hữu Ninh đế ngồi trên ngai vàng, trong tay là một hình nộm mặc áo cổn miện dành riêng cho
vua, mình găm đầy kim, sau lưng viết ngày giờ sinh 3của Hữu Ninh đế bằng nét chữ của Tiêu Trường Thái. Sắc
mặt Hữu Ninh đế xám ngoét, trông hết sức đáng sợ.
Ngày giờ sinh của Hoàng thượn8g vốn là điều tối mật, rất ít người biết, cả Thải sử giám cũng chỉ có giảm chính và
giảm phó mới biết. Nói cách khác, trên đời này chỉ có không quả năm người biết được ngày giờ sinh của Hữu Ninh
đế, tính cả Thái hậu.
Nay ngày giờ sinh của Hữu Ninh đế lại bị tiết lộ, còn bị dùng để yểm bùa, dù rằng Hữu Ninh đế không đau ốm gì
nhưng chừng ấy đã đủ khiến ông ta nổi cơn thịnh nộ, một khi để vương đã nổi giận, ắt sẽ có vô số người chơi thây
đầy đồng!
Diệp Kỳ muốn kêu oan cho con rể, hiềm nỗi vụ việc quá nghiêm trọng, nếu ông ta mở miệng mà không thể kêu oan
thành công, chỉ e cả gia tộc Diệp thị sẽ phải chôn cùng.
Đương triều có luật: người sống chung với người dùng và cổ, chẳng hạn như phụ mẫu, thê thiếp, tử tôn mà không
biết chuyện thì không bị truy cứu tội liên đới.
Người không biết không có tội, nhưng một khi đã mở miệng kêu oan mà còn nói không biết thì ai tin cho được?
Trên triều, ai nấy im thin thít, cúi đầu cụp mắt không dám hó hé một câu.
Tất nhiên Hữu Ninh đế cũng chỉ muốn văn võ bá quan biết trên hình nộm viết ngày giờ sinh của mình chứ không
đưa cho bọn họ xem. Ngay khi nhìn thấy hình nộm này, Hữu Ninh đế đã ra lệnh cho Lưu Tam Chỉ điều tra giảm
chính và hai giảm phó của Thái Sử giám. Thế là một trong hai giảm phó bị thị vệ áp giải lên triều.
“Ngươi đã tiết lộ ngày giờ sinh của trẫm cho ai?” Hữu Ninh đế gần giọng.
Giảm phở khóc lóc không thành tiếng, dù oan ức muốn chết nhưng cũng chẳng dám nhiều lời, ông ta vẫn nhớ như
in lời Thập nhị hoàng tử nói với mình hai ngày trước: “Chết một người hay tru di toàn tộc, giảm phó hãy suy nghĩ
cho kỹ đi”
Ông ta ngẩng đầu nhìn lướt qua chỗ các hoàng tử đang đứng nhưng không dám nhìn ai quá lâu, nước mắt lăn dài


trên má, không ngừng nấc nghẹn.
Tiêu Trường Canh cụp mắt, nhìn hắn làm gì chứ? Hắn cũng chỉ là tay sai cho người ta mà thôi.
Ánh mắt Tiêu Trường Canh có phần thẫn thờ, có lẽ cả đời này hắn sẽ không thoát được lòng bàn tay của Thái tử ca
ca.
Giảm phó Thái sử giám dập đầu: “Tội thần thích uống rượu, từng có lần đối ẩm với Tử điện hạ, say rượu lỡ miệng
bị điện hạ nghe được”
“Chém” Hữu Ninh đế chỉ nói một chữ cụt ngủn.
Không giam giữ, không đợi qua hết mùa Thu*, Hữu Ninh đế muốn xử trảm ông ta ngay ngoài cửa cung.
(*) Thời cổ đại, trừ các phạm nhân phạm phải tội lớn như mưu phản, giết cha mẹ, người hầu giết chủ… bị xử tử
ngay thì việc tử hình thường được tiến hành sau mùa Thu. Nguyên nhân là người xưa quan niệm Xuân Hè là thời
gian vạn vật sinh sôi, không nên có sát tâm.
Nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ, Hữu Ninh đế lạnh lùng quét mắt nhìn khắp sảnh đường: “Hoàng tử tử làm
con bất hiếu, làm thần bất trung, làm người bất chính, hạng người bất hiếu, bất trung, bất chính như thế không
xứng là con cháu hoàng thất, nay khai trừ khỏi hoàng thất, xóa tên khỏi ngọc điệp*”
(*) Gia phả của hoàng tộc.
Nghe vậy, Diệp Kỳ nhắm mắt lại. Ông ta biết Tiêu Trường Thái vẫn chưa chết, xưa nay có chuyện lớn gì Tiêu
Trường Thái cũng không giấu ông ta.
Nhưng còn sống thì cũng ích gì đâu? Tiêu Trường Thái đã bị khai trừ khỏi hoàng thất, bị xóa tên khỏi ngọc điệp.
Với tội danh sử dụng vũ cổ, hắn có xuất hiện cũng chỉ là giơ đầu chịu chết.
Tiêu Trường Thái đã thua, hoàn toàn bị loại khỏi cuộc chơi, không có duyên với ngai vàng nữa.
Án vụ cổ lần này sẽ khiến Hữu Ninh đế có ác cảm với Diệp gia, tuy trước mắt tạm thời không sao nhưng trong
vòng ba năm sắp tới, chắc chắn Hữu Ninh đế sẽ tìm cơ hội ép Diệp gia rời Kinh không kèn không trống, chẳng còn
tấc đất cắm dùi.
Tiêu Trường Canh cũng nhắm mắt lại, đến chuyện trọng đại nhường này mà Thái tử ca ca của hắn cũng có thể tiến
hành một cách chặt chẽ, từ hoàng băng đến Thái Sử giám, từ nhân chứng đến vật chứng đều hết sức kín kẽ, chẳng
chút sơ sót. Người đối nghịch với Tiêu Hoa Ung sẽ phải chịu kết cục như thế đấy!
Cái chết của Trường Lăng hay kết cục của Tiêu Trường Thái đều thật đáng sợ, hắn thấy may mà mình chưa nhe
nanh giương vuốt đã bị Tiêu Hoa Ung sai sử, kể ra cũng còn có phúc.
Tiêu Trường Canh tin rằng không ai trên đời có thể là đối thủ với Tiêu Hoa Ung, kể cả Hữu Ninh đế.
Thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về Tiêu Hoa Ung, liệu Tiêu Trường Canh hắn có được tính là có công phò tá
Hoàng để bước lên ngôi cửu ngữ không nhỉ?
“A huynh… lão Tử… thật sự dùng vụ cổ yểm bùa ư?” Về đến Tín vương phủ, Tiêu Trường Doanh không kìm được


hỏi Tiêu Trường Khanh.
“Lão Tử vốn chưa chết, chẳng qua là bị Thái tử dồn vào đường cùng nên buộc phải giá chết mà thôi, xem như ve
sầu thoát xác. Chừng nào chưa có bằng chứng, chừng ấy Tiêu Trường Thái vẫn còn đường thoát. Sau này, hắn chỉ
việc tìm một thi thể chết cháy khác là có thể phủi sạch mọi chuyện, đường đường chính chính quay về làm thân
vương để so tài với Thái tử điện hạ” Tiêu Trường Khanh khẽ lắc đầu, cảm khái, “A đệ, chúng ta nên thấy may là
mình đã kịp thời rút lui..”
Thủ đoạn của Thái tử điện hạ quả thật khiến người ta phải rùng mình.
Sống bao năm trên đời, Tiêu Trường Khanh chưa bao giờ thấy sợ một người như bây giờ, thử ngẫm lại vụ vụ cổ mà
xem, Tiêu Hoa Ung sắp xếp kín kẽ đến thế kia, chiêu này nhằm vào ai thì kẻ ấy ắt phải chết.
Đến ngày giờ sinh của Hoàng thượng mà hắn cũng biết được!
Tiêu Trường Khanh tự nhận mình cũng là người có mạng lưới tình báo trải rộng khắp nơi nhưng cũng chẳng dám
nghĩ đến chuyện tìm hiểu ngày giờ sinh của Hữu Ninh đế.
“Thái tử..” Tiêu Trường Doanh sợ hãi.
“Thái tử có mạng lưới tình báo của riêng mình, biết được rất nhiều bí mật, nhờ vậy mà nắm thóp được vô số người
trong tay” Tiêu Trường Khanh thấu hiểu điều này, vì chính hắn cũng từng bị Tiêu Hoa Ung năm thóp hai lần.
Lần thứ nhất, Tiêu Trường Khanh nghĩ hắn là do mình chưa xóa sạch dấu vết nên mới bị Thái tử biết được.
Lần thứ hai, Tiêu Trường Khanh ngờ rằng Thái tử phải người theo dõi mình, lừa gạt ám vệ của mình nên mới biết
chỗ ở của Cố Thanh Xu.
Lần này, thấy giảm phó của Thái sử giám cam tâm chịu chết vì Tiêu Hoa Ung, Tiêu Trường Khanh mới nhận ra
Tiêu Hoa Ung đã nắm thóp hầu hết quan lại trong triều, lòng không khỏi tò mò về quá trình trưởng thành của Tiêu
Hoa Ung trong mười hai năm nay, làm thế nào mà hắn biến thành một con người đáng sợ nhường ấy.
Vụ án vụ cổ này thật hoàn mỹ, không hề có lỗ hổng nào, khiến ai nấy phải e ngại.
Tiêu Trường Thái hay tin thì tức giận đến hộc máu ngất xỉu.
Tiêu Hoa Ung làm vậy không chỉ cắt đứt đường lui của hắn mà còn đập tan toàn bộ lực lượng của hắn nữa. Vì sao
bọn họ lại phò tá hắn, còn không phải vì vinh hoa phú quý mai sau ư?
Nay hắn bị khai trừ khỏi hoàng tộc, bị xóa tên khỏi ngọc điệp, hoàn toàn không còn cơ hội cạnh tranh, bọn họ việc
gì phải liều chết phò tá hắn nữa?
Tiêu Trường Thái không ngờ công sức vất vả bao năm của mình lại bị Tiêu Hoa Ung phá hủy triệt để chỉ trong một
đêm.
Hắn sai rồi, thà để Tiêu Hoa Ung phát hiện hắn giả chết chứ không nên lợi dụng Mục Nổ Cáp để thăm dò Tiêu Hoa
Ung.
Tiêu Trường Thái vốn tự tin vào thực lực bản thân, cho rằng mình có thể so tài với Tiêu Hoa Ung một phen, nay
mới nhận ra vì không biết tự lượng sức mà mình đã phải trả một cái giá quá đắt


Không ai biết được hắn đang hối hận vô vàn.
Sau khi bãi triều, Tiêu Hoa Ung đến thăm Thẩm Hi Hòa, dáng vẻ vẫn bình thản như thường. Thẩm Hi Hòa đã biết
chuyện xảy ra trong buổi chầu, nàng nhìn Tiêu Hoa Ung, mặt mày đăm chiêu.
“Cớ sao UU lại nhìn ta như thế?” Tiêu Hoa Ung đang rất vui vì đã giải quyết được một đối thủ.


“Ta đang ngẫm lại” Thẩm Hi Hòa thành thật đáp, “Ta đã đánh giá thấp điện hạ rồi.”
“Đều tại lão Tử ép ta phải nghiêm túc, làm UU sợ” Tiêu Hoa Ung dịu dàng nói.
Thầm Hi Hòa:“.”