*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Lá vàng rơi xuống mặt hồ, ấy là lúc ăn cua.


Ngày cuối cùng của tháng Tám là ngày mừng thọ Thái hậu, năm nay vừa đúng đ3ại thọ sáu mươi nên tổ chức rất tưng bừng, Hữu Ninh đế đã ban chiếu chỉ bắt đầu chuẩn bị từ tháng Năm đến tháng Tám, suốt ba 1tháng ròng, còn mời đoàn xiếc dân gian để mua vui cho Thái hậu.


Từ vương tôn quý tộc đến lệ dân bách tính đều rộn ràn9g như ăn Tết, lại đúng lúc được mùa, bầu không khí vui mừng bao phủ cả nước.Thẩm Hi Hòa xem ca múa, ăn món ngon, hoàn toàn hài lòng. “Chiêu Ninh tỷ tỷ.” Bình Lăng công chúa ngồi cạnh Thẩm Hi Hòa bỗng quay sang khẽ gọi nàng.


Tiếng đàn hát ồn ã át tiếng gọi, Thẩm Hi Hòa không nghe thấy nhưng có thể thấy được cử động của nàng ta, bèn nhìn nàng ta với vẻ dò hỏi.


“Chiêu Ninh tỷ tỷ, Tử tỷ nhờ ta hỏi thế tử ca ca đã có hôn ước gì chưa?” Bình Lăng công chúa thấp giọng hỏi.Thẩm Hi Hòa gả vào hoàng gia, công chúa lại gả cho huynh trưởng của Thẩm Hi Hòa vẫn được, nhưng Hữu Ninh đế sẽ không đưa ra quyết định đó, trừ khi Thẩm Vân An tự mình xin tứ hôn.


Chỉ là không biết Trường Lăng công chúa địa vị cao quý thật sự coi trọng huynh trưởng của nàng hay là có người bày mưu đặt kế sau lưng nàng ta.


Kinh thành phồn hoa không thích, thích chạy đến Tây Bắc dãi dầu nắng gió?Bình Lăng khẽ xua tay với Trường Lăng, mặt Trường Lăng hơi biển sắc, môi mím lại, không biết đang nghĩ gì.


Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu với Hồng Ngọc, Hồng Ngọc lẳng lặng lui ra ngoài, chuyện này nên báo sớm cho Thẩm Vân An biết, kẻo cuối cùng lại thành ra nông nỗi không thể không cưới công chúa.


Ban đầu Thẩm Hi Hòa còn hào hứng, giờ bị chuyện này quấy rầy, hứng thú của nàng bỗng tiêu tan, thấy mình ngồi đây đã khá lâu bèn âm thầm đứng dậy, dẫn Bích Ngọc rời tiệc đi về phía cung phòng.Thôi Tấn Bách tức suýt ngất, thể là sau đó lời đồn càng lúc càng ầm ĩ, nào là An Lăng công chúa tận mắt chứng kiến hai người họ khanh khanh ta ta, nào là lang quân nọ thấy hai người họ ôm ôm ấp ấp. Mọi người bừng tỉnh, chẳng trách Thôi thiếu khanh tuổi trẻ tài cao nhưng hai mươi mấy tuổi vẫn chưa chịu cưới vợ, thì ra.


Có vài nhà có người đi lính trong quân đội Thục Nam, vì muốn đút lót thay người nhà mà gióng trống khua chiêng tặng cho Bộ Sơ Lâm mấy lang quân ẻo lả.


Kết quả Bộ Sơ Lâm lại tống cổ bọn họ về nhà, còn tuyên bố: “Bản thể tử không thích nam phong, chỉ thích Thôi gia thiếu khanh.” Thôi gia tức nghiến răng nghiến lợi, phụ mẫu của Thôi thiểu khanh hận không thể làm mới cho Thối Tấn Bách ngay lập tức, song lần nào Bộ Sơ Lâm cũng đi phá đám.Thẩm Hi Hòa cười mỉm, cả Kinh thành đang đồn ầm lên rằng Bộ thể tử và Thôi thiểu khanh đêm hôm khuya khoắt hẹn hò bị người ta bắt gặp, hai người kinh hoàng ngã xuống sông, ấy thế mà vẫn dính với nhau như sam.


Chỉ vài ngày sau, Bộ Sơ Lâm bị người ta tố cáo tội ẩu đả đến tận Đại Lý tự, nào ngờ Thôi Tấn Bách cố tình mượn chuyện công báo thù, phán mức phạt nặng nhất theo luật cho Bộ Sơ Lâm.


Bộ Sơ Lâm tức giận, trợn tròn mắt: “Được, ta nhận tội, ai bảo nhân tình của ta là người công chính nghiêm minh, khoan dung với người mà nghiêm khắc với mình, người nhà như ta cũng đành chịu tội.”Đương nhiên nàng không định đi vệ sinh mà rẽ ngoặt nửa đường, tìm một nơi yên tĩnh. Thẩm Hi Hòa vừa ngồi xuống thì nghe được một giọng nói quen thuộc: “Huynh đi theo ta làm gì? Hay là rốt cuộc cũng nhận ra bản thể tử khôi ngô tuấn tú, biết đàn ông với nhau cũng có thể có được niềm vui thủ vô tận, thể là…”


Bộ Sơ Lâm ăn nói vừa ngả ngớn vừa mập mờ, nghĩa bóng rõ rành rành.


“Lời đồn ngoài kia có phải do người làm không?” Giọng Thôi Tấn Bách lạnh băng, cố nén giận. “Lời đồn gì?” Bộ Sơ Lâm giả ngốc, “Ta chưa nghe được lời đồn gì cả.”Thẩm Hi Hòa dùng bữa sáng đơn giản rồi v3ào cung, tiệc mừng thọ bắt đầu từ giữa trưa, kéo dài đến chạng vạng tối, cuối giờ Dậu mới kết thúc, cung yến thiết tại Phù Du8ng viên.


Nàng và Thẩm Vân An vào cung, đầu tiên là bái kiến Thái hậu, sau đó Thẩm Vân An một mình đi bãi biển, tháp tùng bệ hạ. Thẩm Hi Hòa thì ở lại Vĩnh Yên cùng với Thái hậu, rồi cùng Thái hậu đến Phù Dung


viên.Thấy Thẩm Hi Hòa nhìn mình, Tử công chúa hơi ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu mỉm cười với nàng. Thẩm Hi Hòa dời mắt đi, nói với Bình Lăng: “Chuyện này nên để Tổ công chúa hỏi bệ hạ.”


Thẩm Hi Hòa lên Kinh là để gả vào hoàng gia, đây là hiệp nghị mà Thẩm Nhạc Sơn và Hữu Ninh để đã nhất trí, trong đó bao gồm điều kiện Hữu Ninh để không nhúng tay vào hôn sự của Thẩm Vân An.


Thời này, chuyện cưới xin không quá câu nệ tiểu tiết, chẳng hạn như chồng chết tải giá với anh em chồng, thậm chí cha chồng, con riêng của chồng cũng chẳng có gì lạ, tỷ muội huynh đệ gả cưới cùng một nhà lại càng bình thường, chỉ cần không liên quan huyết thống hay luân lý là được.Bá quan đủ mặt, mệnh phụ bái lạy, bách tính hô vang chúc mừng, thanh âm vang rền, phồn hoa khôn kể.


Tiếng sáo du dương, đàn hát ca múa, chuông trống ngân vang, nâng ly cạn chén.


Đây không phải lần đầu tiên hoàng cung thiết yến, nhưng yến tiệc lần này đặc biệt hơn, chỉ có tiếng nhạc réo rắt hoan ca, ai nấy vui cười.Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa liếc Tử công chúa ngồi phía trước Bình Lăng công chúa, Tứ công chúa cài hoa mẫu đơn trên tóc, mặc váy dài màu hồng cánh sen thêu mẫu đơn trước ngực, áo khoác tím nhạt tay rộng, rạng ngời lộng lẫy.


Tứ công chúa có phong hào là Trường Lăng công chúa, Hữu Ninh để chỉ có bốn công chúa, lấy chữ Lăng làm phong hào. Nhưng phong hào “Trường Lăng” là đặc biệt nhất, vì các hoàng tử ky hủy Thái tử nên tên lót phải đổi từ”Hoa” thành “Trường” Trường Lăng xem như sánh vai cùng các hoàng tử.


Một phong hào như thế lại được ban cho Tử công chúa, nàng ta mất mẫu phi từ nhỏ nhưng lại được bệ hạ yêu thương, không riêng gì phong hào mà các phương diện khác cũng được sủng ái không kém gì hoàng tử, đến cả Lục công chúa Bình Lăng có hai ca ca là thân vương, mẫu phi là quý phi nắm quyền quản lý lục cung cũng phải lép vế.Ngặt nỗi ngoài phương diện đời sống riêng tư thác loạn, Bộ Sơ Lâm không phạm sai lầm gì khác, Thục Nam vương phủ lại càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, thành ra Thôi gia không biết phải ra tay với một kẻ lưu manh như Bộ Sơ Làm thế nào.


Tai tiếng ngày một lan xa, chẳng còn nữ lang đàng hoàng nào nguyện ý gả cho Thối Tấn Bách, sợ hắn không trong sạch, ai nỡ gả con gái cho một kẻ đoạn tụ chứ?


“Ngươi…” Thấy nàng ta giả ngây giả dại, Thôi Tấn Bách giận tái mặt, “Ngươi vừa thấy Chiêu Ninh quận chúa rời tiệc liền đuổi theo là có ý đồ gì?”


“Ý đồ gì?” Bộ Sơ Lâm đảo mắt, “Thật là cả ghen nha.” Thôi Tấn Bách càng lúng túng tợn: “Ta chỉ muốn biết người cố tình nói xấu ta có phải là ý của Chiêu Ninh quận chúa hay không?”


Xem ảnh 1

94.png