Tác giả: Minh Dạ
Thứ sáu ngày mai chúng tôi được nghỉ do nhà trường tổ chức một cuộc họp nào đó vô cùng quan trọng đối với học sinh nhưng lại rất đơn giản với thầy cô.

Không cần đoán cũng biết các thầy cô lại muốn thay đổi kỉ luật trong trường.
Hiện tại tôi đang ngồi lướt Facebook một cách nhàm chán.

Đang mải mê lướt thì âm thanh báo tin nhắn mới vang lên, là tin nhắn của nhóm bạn.
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Alo, anh em ơi!]
[Nam con nhà người ta: Alo! Gọi gì anh em!]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Alo cho hỏi cái!]
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Không cho.


À thôi, mày hỏi đi!]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Thôi chả hỏi nữa! Dỗi!]
[Giáo sư thiên tài B: Alo, alo, một hai ba bốn! Alo!]
[Tao là A và tao đang bận rải cơm chó: Lô lắm thế, có gì sủa luôn đi, nói lắm!]
[Chuyên Văn của lớp: Chốc hẹn nhau cổng trường!]
[Nam con nhà người ta: Làm gì thế? Có drama gì à? Tao vào hít với!]
[Giáo sư thiên tài B: Drama cái mẹ mày, sáng mai đi ra ngoài kia chơi, tám giờ có mặt, ai đến muộn bao anh em uống trà sữa!]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Ô kê!]
[Nam con nhà người ta: +1]
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: +1]
[Tao lập nick này để cầu các cụ độ: +1]
[Nam con nhà người ta: Thằng kia mày +1 nhanh thế? Vừa nãy cả nhóm nhắn lại chẳng thấy đâu!]
[Tao lập nick này để cầu các cụ độ: Tao hăng hái mà!]
[Chuyên Văn của lớp: Máu đớp hăng hái chứ gì?! Tưởng bố mày không biết chắc!]
[Cao nhân ở ẩn: @Tao lập nick này để cầu các cụ độ Nhìn cái mặt mày là tao biết hết rồi!]
[Tao lập nick này để cầu các cụ độ: Thôi, không nói với chúng mày nữa! Đợi mặt tao hết mụn rồi tính tiếp!]
[Cao nhân ở ẩn: Đớp cho lắm vào! Có mụn là đúng!]
[Tao lập nick này để cầu các cụ độ: Thức khuya học nhiều nên có mụn!]
[Chuyên Văn của lớp: Xạo chó quá bạn ơi! Trung thực với bản thân đi, sao cứ phải dối lòng thế!]
[Nam con nhà người ta: @Tao lập nick này để cầu các cụ độ Mày học chăm vậy thì mày giải giúp tao câu 27 đề 3 đi! Tao nhớ câu này giải rồi nhưng tao quên chưa chép!]
[Tao lập nick này để cầu các cụ độ: Tao đi ngủ rồi, có gì mai hỏi đứa khác.]
[Phong Nguyên đẹp trai vô địch vũ trụ: Hả??? Tưởng thức đêm học?]

Tôi vừa đọc cái tin nhắn này là biết nó đang xàm rồi, bình thường trong lớp nó có bao giờ làm bài tập đâu, lười thứ hai của lớp luôn, và đương nhiên lười hạng nhất vẫn là tôi.

Chẳng hiểu sao tôi lại bị gán cho cái danh lười hạng nhất nhỉ? Rõ ràng tôi là một người chăm chỉ vậy mà!
[Tao lập nick này để cầu các cụ độ: Nay mệt nên ngủ sớm, được chưa?]
[Đang ăn cơm bỗng thấy mình thật đẹp trai: Ăn với ngủ thì mệt cái gì?]
[Tao lập nick này để cầu các cụ độ: Thì tao học nhiều nên mệt!]
[Tao là A và tao đang bận rải cơm chó: Mày có học đâu mà nhiều gì?]
[Tao lập nick này để cầu các cụ độ: Đâu phải ai cũng lười như mày.]
...
Sáng hôm sau.
Ánh nắng ban mai rọi qua cửa sổ, chiếc rèm cửa phất phơ trong gió, nụ hoa nhài toả hương thơm dịu nhẹ.

Tôi lết ra khỏi cái giường, tay cầm chiếc điện thoại vẫn còn tiếng kêu của chuông báo thức.

Khổ thân cái điện thoại, mặc dù nó đã báo đi báo lại năm lần rồi nhưng đến lần thứ sáu nó mới hoàn thành sứ mệnh của mình.

Tôi chậm rãi bước xuống nhà, mở cổng, chuẩn bị đồ đạc, sau đó dùng tốc độ ánh sáng mà lao đến chỗ cổng trường.

Con mẹ nó! Có ai nói cho tôi biết là tại sao khi mà tôi đã đặt năm cái báo thức một lúc rồi mà vẫn bị muộn không vậy?
Đậu má! Còn mỗi vài phút nữa! Được nghỉ cũng như đi học vậy, ngày đếu nào cũng phải chạy thục mạng đến trường! Mà lần này không đến kịp còn phải bao cả lũ kia uống trà sữa! Tiền tiêu vặt tháng này của tôi sẽ đi gặp bà bán hàng mất!
Thế là tôi lấy tư thế như bị chó đuổi chạy một mạch đến trường.

Đến nơi, tôi thở hồng hộc, thở như muốn hít hết không khí xung quanh, như chưa bao giờ được thở.


Nhìn đồng hồ đeo tay, tâm trạng tôi nhẹ nhõm hẳn.

May quá, vẫn còn kịp!
Thằng Nam đạp xe đến sau tôi, nó nhìn tôi đang bận thở, vẻ mặt tò mò hỏi: "Thằng kia, mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả? Sợ đến muộn người khác cướp mất chỗ mày đứng à?"
Tôi lườm nó một cái: "Mày xàm vừa thôi, chẳng phải hôm qua chúng mày nhắn là đến muộn phải bao trà sữa đấy à?"
Thằng Nam bỗng nhiên cười to lên, một tay đập đập vào vai tôi, tay kia bịt mồm nhịn cười nói: "Con trai, bọn nó đùa mày mà, thế mà mày cũng tin hả? Đúng là chưa trải sự đời mà, nhìn người từng trải là tao đây mà học hỏi thêm nhiều vào!"
Nghe nó nói thế tôi mới bắt đầu bừng tỉnh, nhìn xung quanh mới thấy đám anh em kia cũng giờ mới đến.
Thằng Nam thấy đám bạn đến, liền lướt qua tôi mà bay thẳng đến chỗ đám bạn.

Nó khoe chiến tích hồi nãy của tôi: "Chúng mày ạ, vừa nãy tao đạp xe đi đằng sau nó, thấy nó chạy như ma đuổi, tao tưởng nó làm cái gì, ai ngờ nó sợ phải bao trà sữa nên bla bla bla..."
Sau đó, cả đám anh em nhìn tôi với cái ánh mắt chứa hẳn một con sông quê đang chảy trong đó.

Rồi không biết đứa nào cười trước, thế là cả đám cũng cười ầm lên.
Đám anh em: "Ôi vãi, thằng Nguyên quê, ôi con sông quê, con sông quê,..."
_______________________________
Hoàn chương 25
26/04/2022.