(1)

Sau khi tôi tốt nghiệp Đại học, mẹ gả tôi cho một người đàn ông giàu có với sính lễ lên đến hàng chục triệu. 

Nghe nói, đối phương đúng là phú N đại* tiêu chuẩn

(*) Phú N đại: thế hệ gia đình nhiều đời giàu có

Anh ta vì một tai nạn ngoài ý muốn mà dẫn đến hai chân bị tàn phế, cũng vì vậy mà đánh mất quyền thừa kế gia tộc.

Hiện tại xem như có tiền lại nhàn rỗi, nhưng mà… 

Mẹ tôi lo lắng: “Nghe nói cậu ta không những hai chân bị thương, mà trong chuyện kia cũng không được”.

Mắt tôi sáng ngời.

Thật hoàn hảo!

Có tiền lại nhàn rỗi, ông chồng tàn tật không thể dùng được, còn gì hạnh phúc hơn nữa không?

Vậy nên hai mẹ con tôi chia nhau phần sính lễ, rồi vui vẻ gả sang bên đó.

Vì sao lại phải kết hôn với một người què?

Bởi vì tiền chứ còn sao nữa!

Đây là lý do th ô tục giống hệt con buôn.(2)

Vào ngày diễn ra hôn lễ, tôi thấy hơi căng thẳng

Bên kia cần một bình hoa cảnh không có bối cảnh để làm vợ, còn hai mẹ con tôi thì lại tham tiền, hai nhà hợp ý nhau, nên thực tế thì cho đến tận ngày cưới hai chúng tôi mới thực sự lần đầu tiên gặp mặt nhau. 

Trước khi buổi lễ bắt đầu, mẹ nhét tôi vào phòng nghỉ của đối phương, nói cho hoa mỹ thì là:

Bồi dưỡng tình cảm. 

... Chỉ còn mười phút nữa là đến giờ lên sân khấu, bồi dưỡng tình cảm cái gì?

Tôi xách làn váy cưới bước vào, đang nghĩ xem nên chào hỏi thế nào, lại bất chợt sững người một lúc. 

Không phải đã nói đối phương là một người hai chân tàn phế, lại chẳng thể “xài” được hay sao?

Vậy người đàn ông đang ngồi trên xe lăn kia là ai?

Bộ âu phục màu đen được cắt may tỉ mỉ, rõ ràng là dành cho tiệc cưới, nhưng hai nút áo sơ mi trên cùng lại tùy ý mở ra. 

Mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng tấm lưng vẫn thẳng tắp, cao quý lại lãnh đạm. 

Di chuyển tầm mắt lên trên nữa. 

Là một khuôn mặt khiến người ta không khỏi kinh ngạc cảm thán. 

Thanh phong tễ nguyệt, ngọc chất kim tướng* cũng không đủ để diễn tả dung mạo của người này.

(*) Thanh phong tễ nguyệt: chỉ vẻ ngoài xinh đẹp; ngọc chất kim tướng: chỉ sự hoàn hảo của một người hoặc đối tượng nào đó

Vừa buông tay ra, tôi vấp phải làn váy cưới, nửa quỳ trước mặt người đàn ông này với tư thế vô cùng khó xử. 

Tôi ngước lên nhìn anh ta, lắp bắp nói:

“Tôi… Tôi nói mình đi nhầm phòng… Anh tin không?”

Kể từ lúc tôi bước vào cửa, người này đã nhìn và đánh giá qua tôi mấy lần. 

Lúc này, anh ta đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, còn tôi chật vật nửa quỳ xuống, mà ánh mắt người này đảo qua tôi, cuối cùng dừng lại ở chiếc váy cưới mà trước đây anh ta đã sai người đưa đến. 

“Cô đoán xem?”(3)

Tôi đoán… 

Người này chỉ bị què chứ không ngu. 

Để giảm bớt sự xấu hổ, tôi nhanh chóng đứng lên, chỉ có thể nói thật:

“Mẹ bảo tôi đến để bồi dưỡng tình cảm với anh.”

Người đàn ông này khẽ cười. 

Anh ta liếc nhìn đồng hồ: “Chà, năm phút bồi dưỡng, chắc cũng đủ cho hôn lễ.”

Nhớ tới người này là kim chủ, tôi vội vàng thận trọng dò hỏi: “Một lúc nữa khi tổ chức hôn lễ, tôi có cần lưu ý điều gì không?”

Trong lòng tôi điên cuồng hò hét. 

Yêu cầu tôi đi! Đưa điều kiện đi! Sau đó thêm tiền!

Nhưng… 

Anh ta liếc tôi một cái rồi thản nhiên nới lỏng cà vạt: “Không cần, cứ yên lặng làm một cái bình hoa là được.”

“À, được.”

Tôi thức thời đáp lại, đứng sang một bên không nói gì, nhưng mắt không kiềm chế được mà cứ hướng trên người anh mà nhìn. 

Tôi nông cạn, tôi có tội. 

Tôi hối hận vì trước đây đã vui sướng khi biết người này không thể “xài” được. 

Thật đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp kinh động lòng người như vậy. (4)

Đám cưới kết thúc tốt đẹp

Một chiếc bình hoa, không thể nào đơn giản hơn nữa.

Tôi chỉ cần ưỡn ngực, hóp bụng lại và đưa mông, gương mặt nở nụ cười đứng dưới ánh đèn sân khấu, kiên trì cho đến khi hôn lễ kết thúc sẽ được tính là thành công.

Phó Tiện dường như rất hài lòng với biểu hiện của tôi, sau khi đám cưới kết thúc, anh ta uống hơi say, lấy từ trong ngực áo ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi.

Không nói đến việc sử dụng nó thế nào, cũng không nhắc đến số tiền bên trong là bao nhiêu.

Nhưng xem xét ý của người này, chắc hẳn là thưởng cho tôi rồi.

Thiếu gia nhà họ Phó một khi chi tiền sẽ không keo kiệt, vậy nên tôi lấy nó luôn, mãi một lúc sau mới nhớ ra chuyện phải hỏi về mật khẩu.

Ngoài thẻ ngân hàng, anh ta còn ném cho tôi một chùm chìa khóa kèm theo một tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại.

Phó Tiện leo lên một chiếc xe đặc biệt rồi rời đi, để lại tôi phải tự mình đón xe để về “nhà”.

Tôi nào có tâm tư về biệt thự của vị Phó đại thiếu gia kia.

Sau khi cầm tấm thẻ ngân hàng, trước tiên tôi đi đến một ngân hàng gần đó, qua máy ATM kiểm tra số dư tài khoản, tay tôi vì phấn khích mà khẽ run lên:

Tuy nhiên–

Số dư tài khoản ngân hàng: Một trăm nhân dân tệ.

Chỉ là tệ, không phải vạn tệ.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cho đến khi anh trai phía sau mình thúc giục với vẻ không hài lòng:

“Em gái này, em đã do dự về số dư 100 NDT cả nửa ngày rồi, hay là anh giúp em thắp hương cho nó trước rồi em lại rút sau cũng được?’’

Tôi đỏ mặt quay đi, nhưng chưa từ bỏ ý định, lại đi đến quầy để kiểm tra.

Chắc chắn đó là 100 NDT.

Đúng là của anh ta.

Mặc dù không có tình cảm với nhau, nhưng ít nhiều gì tôi cũng mặc váy cưới và gả cho anh ta kia mà.

Một trăm nhân dân tệ, đây là cho ăn xin hay sao?

Càng nghĩ về điều đó tôi càng tức giận, rút 100 NDT, dùng tiền của Phó Tiện để bắt ba chiếc taxi.

Tôi ngồi trên một chiếc xe, và hai chiếc xe trống chạy theo phía sau.

Nhưng tôi đã phạm sai lầm rồi.

Không ngờ là biệt thự của Phó thiếu gia lại xa như vậy, ba chiếc taxi kia tổng cộng tốn của tôi hết 400 NDT.

100 NDT đã xài hết, đã vậy tôi còn phải trả thêm 300 tệ nữa.

Thật đúng là xui xẻo mà.(5)

Buổi tối, đêm tân hôn. 

Tôi ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Phó Tiện, dù nhìn thế nào cũng thấy tức giận. 

Trong lòng đang thầm mắng anh ta thì Phó Tiện bỗng nhiên nhìn sang:

“Tư Dao?”

Tôi: “Ồ, vâng, tôi đây”

... Thật là vừa thấy kim chủ tôi lền cảm thấy lúng túng. 

Ánh mắt Phó Tiện dừng lại trên mặt tôi, nhẹ nhàng nhàn nhạt nhưng khiến người khác kinh hãi. 

Ánh mắt hai chúng tôi nhìn nhau, anh ta nhếch môi dưới, nhẹ giọng nói:

“Nên ngủ rồi.”

Mặt tôi vô thức đỏ bừng. 

Nhưng nghĩ đến lời mẹ nói thì tôi như một gáo nước lạnh dội lên đầu. 

“Cái đó…”. Tôi liếc nhìn đôi chân thon dài của Phó Tiện trên xe lăn, cẩn thận hỏi: “Có cần tôi cõng anh lên giường không?”

Ngừng khoảng hai giây, tôi li3m môi, bổ sung thêm: “Tôi khỏe lắm.”

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, đưa tay cởi hai nút áo, cười không bận tâm: “Làm phiền rồi.”

Tôi bước tới, ngồi xổm đưa lưng trước mặt Phó Tiện

Sau hai giây, Phó Tiện hơi nghiên người về phía trước, đặt hai tay lên vai tôi. 

Cánh tay của người này cũng mảnh khảnh, buông hờ trước cổ tôi, trên người anh ta có mùi hương khá dễ chịu, giống mùi thông xanh tươi mát. 

Ý định ban đầu của tôi rất đơn giản, chỉ là muốn tỏ lòng tốt với kim chủ mà thôi, nhưng anh ta thật sự nằm trên vai tôi, tiếp xúc gần như vậy khiến tôi lập tức đỏ mặt.

Lúc này Phó Tiện đã cởi vest ra, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi trắng, còn tôi cũng đã thay váy cưới, mặc một chiếc váy đơn giản để mời rượu.

Khoảnh khắc cõng anh ta trên lưng, thậm chí tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phó Tiện.

Nghĩ theo cách này, tôi có hơi bối rối.

Chân loạng choạng, tôi giẫm lên gấu váy đang kéo lê trên sàn. 

Tôi cõng Phó Tiện cả người ngã xuống đất.

… Tôi nằm dưới đất không dám dậy.

Tôi bảo đảm mình không phải người ngớ ngẩn, hai mươi mấy năm đầu đời cũng được xem là thông minh lanh lợi.

(*) Sa điêu: nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc thì sa điêu đồng âm với từ “ngu ngốc”. Ở đây có thể hiểu là cô gái ngớ ngẩn. 

Cũng không biết hôm nay làm sao lại ngu ngốc đến hai lần, tự té ngã đã đành còn quăng ngã cả kim chủ luôn. 

Thật lâu sau, cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ Phó Tiện.

Tôi chợt hốt hoảng, sẽ không…… ngã đến ngất đi đấy chứ?

Vừa định ngẩng đầu lên xem, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng của Phó Tiện.

Mờ nhạt, trầm thấp.

“Lại đây.”

Tôi đứng dậy, cẩn thận bước tới, ngồi xổm xuống.

“Cái đó……”

Tôi định giải thích, nhưng lời còn chưa dứt thì cổ tay bỗng dưng bị siết chặt.

Phó Tiện nắm cổ tay của tôi kéo mạnh, tôi liền ngã vào trong lòng anh ta. 

Sàn nhà lạnh lẽo, Phó Tiện nằm ngửa trên mặt đất, một tay nắm chặt tay tôi, rũ mắt nhìn tôi đang nằm trên người anh ta. 

Nhìn gần thì, người đàn ông này vẫn rất đẹp trai. 

“Tư Dao.”

Anh ta không di chuyển mà nhìn thẳng tôi, nghiến răng nói: “Đỡ tôi lên xe lăn, tôi tự lên giường được.”(6)

“Ồ… Được.”

Ánh mắt của Phó Tiện quá áp bức nên tôi không dám nhìn thẳng, đành tránh ánh mắt ấy rồi đỡ anh ta dậy. 

Nhưng mà…

Vừa rồi ngã có hơi xa, cách xe lăn tận mấy bước lận. 

Nghĩ đến đôi chân tàn tật của Phó Thiếu gia không thể đứng dậy, tôi lại đỡ anh ta ngồi xuống sàn nhà. 

“Anh ngồi đây một chút, tôi sẽ đẩy xe lăn đến.”

Phó Tiện không trả lời, nhưng ánh mắt ảnh đạm đi vài phần. 

Tôi đoán. 

Có lẽ anh ta đang hối hận, cho dù là mua một cái bình hoa thì cũng nên mua một cái bình hoa thông minh. 

Để lấy công chuộc tội, tôi chạy như bay lấy xe lăn rồi đẩy đến đây. 

Đưa tay ra dìu anh ta, nhưng Phó Tiện lại không nhúc nhích. 

Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy anh ta cũng cúi đầu thở dài một tiếng, giọng khàn khàn nói: “Đè chân tôi rồi.”

“… Ngại quá.”

Để lập công chuộc tội lần nữa, tôi dùng hết sức khom người bế anh ta lên xe lăn.

Nhưng vị Phó thiếu gia có vẻ vẫn không hài lòng.

Anh ta mím chặt môi, vành tai đỏ bừng, khi nói chuyện gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tư Dao, tôi bảo cô đỡ tôi, không bảo cô bế tôi.”

Thật là khó hầu hạ.

Tôi đáp lại, đẩy xe lăn đến cạnh mép giường, muốn xem anh ta lên giường như thế nào.

Đúng lúc giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên: “Quay người lại.”

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ là…

Trên cái bàn đối diện tình cờ có một chiếc gương nhỏ, dưới hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi thấy rõ ràng…

Phó Tiện ngồi trên xe lăn, dùng hai tay ấn xuống giường để chống đỡ…

Sau đó có một tiếng trầm vang ”ầm” một cái vang lên. Người này ngã xuống.