Giang Tùy Chu dừng một chút, mày nhăn lại, rũ mắt về phía mặt đệ tử của đại phu kia.

Nhưng tiểu tử này cúi đầu quá thấp, ngoại trừ một ánh nước trong nháy mắt vừa rồi thì chưa từng để y thấy được gì nữa cả.
Giang Tùy Chu đang muốn nhìn thêm, liền nghe thấy lão đại phu kia mở miệng nói: “Thỉnh Vương gia vươn tay ra.”
Giang Tùy Chu nhìn về phía ông ta, chỉ thấy ông ta mang bộ dáng phục tùng mà rũ mắt, cung kính đợi ở chỗ cũ, tựa như đang chờ bắt mạch cho y.
Y nhàn nhạt liếc mắt đồ đệ kia của ông ta một cái, chậm rãi vươn tay, đặt lên dược chẩm(*) mà lão đại phu kia bày ra.
(*) Dược chẩm (gối thuốc): là phương pháp lựa chọn và sử dụng các dược vật làm ruột gối để gối đầu nhằm phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khỏe.
“Đồ đệ này của ngươi, vóc dáng rất cao đó.” Giang Tùy Chu thu hồi ánh mắt, như lơ đãng mà nhàn nhạt hỏi.
Lão đại phu đặt ngón tay lên trên cổ tay của y, cung kính cười nói: “Vương gia chê cười.

Vốn tiểu tử này làm nghề cày cấy, mấy năm trước chạy nạn từ phương bắc tới đây, được tiểu nhân cứu hắn ta một cái mạng, mới đi theo bên người tiểu nhân.”
Nói rồi, lão đại phu kia liếc mắt với đồ đệ ông ta một cái, nói: “Đi ra từ vùng nông thôn, chưa từng thấy cảnh đời, Vương gia chớ trách.”
Giang Tùy Chu cười nhạt một tiếng, không tiếp lời.
Một lát sau, đại phu kia thu lại bàn tay bắt mạch, cung kính mà quỳ xuống trước mặt Giang Tùy Chu.
“Nói đi.” Giang Tùy Chu nâng tay lên, nhận lấy trà nóng Mạnh Tiềm Sơn bưng tới.
Chỉ nghe đại phu kia nói: “Tiểu nhân đã thăm dò mạch đập của Vương gia, có vài phần kiến giải vụng về, chẳng qua……” Ông ta dừng một chút, nói tiếp.

“Cần Vương gia đuổi mọi người lui ra.”
Giang Tùy Chu rũ mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Sao, có cái gì mà cần phải nói riêng?”
Liền thấy kia đại phu chậm rãi nói: “Tuy mạch tượng của Vương gia có bệnh nhược, nhưng bên ngoài mạch tượng lại hư phù, so với nhiễm bệnh, dường như còn có khả năng khác.”
Nói tới đây, ông ta cẩn thận ngậm miệng lại, giương mắt nhìn về phía Giang Tùy Chu, lẳng lặng chờ y đưa ra mệnh lệnh kế tiếp.
Ánh mắt kia bình tĩnh, thông suốt, nhìn mà khiến Giang Tùy Chu sửng sốt.
Y lập tức minh bạch, lão đại phu này đã nhìn ra lai lịch chứng bệnh kì lạ của y.
Tim y như ngưng lại, ánh mắt có chút hoảng loạn, nhìn về hướng chỗ Hoắc Vô Cữu trước tiên.
Y không ngờ rằng, đại phu này nhìn có vẻ là bọn bịp bợm giang hồ, trên thực tế lại có chút ít bản lĩnh.
Bất quá vẫn tốt, Hoắc Vô Cữu lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, rũ mắt đọc sách, tựa hồ không hề để ý tới bên này bọn họ đang nói cái gì, có lẽ cũng không nghe ra manh mối trong lời nói của lão đại phu này.

Lúc này, trong phòng y có nhiều người nhiều miệng, trừ tên Mạnh Tiềm Sơn ngu ngốc kia, còn có không ít thị nữ tiểu tư.

Việc y tự hạ độc bản thân mình, là do y cùng Cố Trường Quân lén bàn bạc, người khác hoàn toàn không biết, hiển nhiên không thích hợp để thông cáo thiên hạ, khiến nhiều người nghe thấy.
Y trầm ngâm một lát, nhàn nhạt phân phó: “Đi ra ngoài hết đi.”
Mạnh Tiềm Sơn sửng sốt: “Vương gia?”
Chỉ thấy ánh mắt Giang Tùy Chu chần chừ đảo một vòng trên người lão đại phu kia cùng đồ đệ ông ta, nhẹ nhàng nói: “Vị lão tiên sinh này đã muốn đàm luận riêng với bổn vương, bổn vương sẽ đàm luận thử xem.

Ngươi dẫn đồ đệ của vị tiên sinh này tới gian bên cạnh, uống tạm chén trà nhỏ trước đã.”
Mạnh Tiềm Sơn vội vàng đáp ứng, đuổi đám hạ nhân lui xuống, rồi khom người thỉnh đồ đệ của đại phu kia ra ngoài.
Chỉ thấy trong phòng còn dư lại mỗi Hoắc Vô Cữu.
Nhất thời Mạnh Tiềm Sơn có chút do dự.
Này…… Ngày nào Hoắc phu nhân cũng ở trong phòng chủ tử, mặc dù hiện giờ phải đuổi mọi người lui, nhưng không biết vị phu nhân này có được tính là mọi người không?
Hắn ta vội vàng nhìn về phía Giang Tùy Chu.
Nhưng không đợi hắn ta hành động, Hoắc Vô Cữu trong góc phòng đã đặt sách sang bên cạnh, trực tiếp đè xe lăn, yên lặng đi ra ngoài.
Mạnh Tiềm Sơn nhẹ nhàng thở ra.
Vị chủ tử này được Vương gia đặt ở trên đầu quả tim, hắn ta tất nhiên không trêu chọc nổi.

Bất quá cũng may mắn, vị chủ tử này tuy quái gở, nhưng lại rất tự giác, khiến người làm nô tài là hắn ta, có thể bớt đi không ít chuyện.
——
Theo phân phó của Giang Tùy Chu, Mạnh Tiềm Sơn dẫn đồ đệ của đại phu kia đi thẳng một đường tới trong trà thất ở gian bên cạnh, thỉnh hắn ta ngồi xuống một lúc.
Vị Hoắc phu nhân kia cũng cùng bị “đuổi” ra ngoài, tất nhiên không thể gạt hắn sang một bên.

Mạnh Tiềm Sơn vừa ra khỏi cửa, liền ân cần mời hắn cùng tới trà thất, rót cho hai người bọn hắn mỗi người một chén trà.
Đợi trà được rót xong, Mạnh Tiềm Sơn liền buông tay xuống, đứng ở một bên hầu hạ.
Ánh mắt Hoắc Vô Cữu đảo qua bộ dáng thận trọng của người đang ngồi ở một đầu kia bàn trà, tiếp đó giương mắt nhìn về phía Mạnh Tiềm Sơn.
Từ trước đến nay trên mặt tiểu tử này chẳng bao giờ giấu được chuyện, cực kì dễ lừa gạt.
Tuy lúc này hắn ta đang hầu hạ ở bên này, nhưng lại khó nén sự sốt ruột trên mặt, vừa nhìn là biết đang lo lắng tình trạng bên trong phòng Giang Tùy Chu, muốn đi trông coi, nhưng lại không nhận được mệnh lệnh, đành phải chịu đựng ở chỗ này.

Hoắc Vô Cữu nhẹ giọng mở miệng: “Nên làm gì thì cứ làm đi.”
Mạnh Tiềm Sơn sửng sốt, vội vàng nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Hoắc phu nhân ngồi ngay ngắn ở đàng kia lẳng lặng đặt chung trà xuống, mắt cũng chưa nâng, nói: “Nơi này không cần ngươi.”
Mạnh Tiềm Sơn như được đại xá.
Vừa rồi nghe người đại phu dường như rất biết xem bệnh kia nói như vậy, tim hắn ta đã treo lơ lửng rồi, chỉ muốn trông coi ngoài cửa, chờ Vương gia gọi hắn ta.

Nhưng Vương gia đuổi cả hắn ta ra ngoài, còn phải chăm sóc vị chủ nhân này, tất nhiên hắn ta không dám tùy tiện rời đi.
Nhưng lúc này thì khác, vị chủ tử này đã lên tiếng!
Mạnh Tiềm Sơn biết rõ, khi Vương gia không ở đây, nghe vị chủ tử này nói thì chỉ có chuẩn mà không sai.

Hắn ta chỉ cho là vị chủ tử này ngại mình chướng mắt, lúc vội vàng lui ra ngoài, còn không quên cảm động suýt rơi nước mắt, liên tục nói lời cảm tạ với Hoắc phu nhân.
Bất quá, tất nhiên Hoắc phu nhân không cho hắn ta một ánh mắt nào hết.
Hắn rũ mắt nhìn trà trên bàn, dư quang lẳng lặng nhìn Mạnh Tiềm Sơn lui ra ngoài từ trong trà thất, còn tri kỷ mà đóng cửa lại thay hắn.
Tiếng bước chân đã đi xa.
Hoắc Vô Cữu thản nhiên nâng mắt lên, nhìn về phía người ngồi đối diện bên kia bàn trà.
Hắn không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen nặng trĩu nhìn hắn ta.
Người nọ đặt chung trà trong tay lên bàn, khi nâng mắt lên, hai mắt đã rưng rưng, đôi mắt đỏ bừng.
Hắn ta đứng dậy, hướng về phía Hoắc Vô Cữu, nặng nề quỳ xuống.
“Tướng quân, thuộc hạ tới muộn, tội đáng chết vạn lần!”
Thanh âm hắn ta đã cố gắng đè thấp xuống, theo động tác quỳ xuống của hắn ta, hai hàng lệ nóng bỗng nhiên chảy từ trong mắt hắn ta xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.
Hoắc Vô Cữu chậm rãi nhắm mắt lại.
“Còn sống?” Ngữ khí hắn bình tĩnh, tiếng nói lại có phần run rẩy.
Người trước mặt này, là thủ hạ của hắn, phó tướng Ngụy Giai, bắt đầu từ khi ở Dương Quan đã luôn luôn đi theo hắn.
Lần này vượt sông xuôi về Nam, thủ hạ của Ngụy Giai là đội ngũ binh sĩ đầu tiên đi theo hắn vượt sông.


Gặp phải phục kích, khi viện binh bị cắt đứt, Ngụy Giai vì để cản phía sau cho hắn, chia binh làm hai đường với hắn, từ đó về sau không còn thấy tin tức nữa.
Hắn cũng không dám hy vọng xa vời rằng người này còn sống ở nhân thế, càng không ngờ tới sẽ có một ngày, có thể thấy hắn ta sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình.
Hoắc Vô Cữu thần sắc bình tĩnh, tay đặt ở trên xe lăn, lại nắm thật chặt tay vịn làm bằng gỗ.
Liền nghe Ngụy Giai quỳ rạp trên đất, nghẹn ngào nói: “Thuộc hạ chỉ biết sống cho qua ngày, thật sự không còn mặt mũi nào gặp lại tướng quân!”
Hoắc Vô Cữu hít sâu một hơi: “Đứng lên mà nói.”
Ngụy Giai lau nước mắt một phen, bò lên từ trên mặt đất, đứng cách Hoắc Vô Cữu ba bước, rồi nghẹn ngào muốn tiến lên phía trước.
Hoắc Vô Cữu chậm rãi nói: “Ngồi lại đi, lau khô nước mắt.”
Cứng rắn cưỡng chế động tác của Ngụy Giai lại.
Hắn ta ngồi xuống vị trí cũ ở bàn trà, mạnh mẽ lau đi mấy giọt nước mắt, khó khăn lắm mới ngừng được nước mắt.
Hoắc Vô Cữu rũ mắt xuống, bất động thanh sắc mà đè hơi nóng nổi lên trong hốc mắt xuống.
Có lẽ là do thời gian bị giam một mình ở địch quốc quá lâu, dường như hắn đã bị tách rời khỏi tư thế thiết mã kim qua(*) của năm tháng ban đầu.

Từ nhỏ hắn sinh ra trên sa trường, binh mã cùng vũ khí chính là tay chân của hắn.

Hắn nằm gai nếm mật, lẳng lặng chờ đợi thời cơ thuộc về hắn, nhưng không ngờ rằng vết thương từ chỗ hắn bị chặt đứt tứ chi, ấy mà vẫn còn sót lại một chút sức lực.
(*) Thiết mã kim qua: hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận.
Đó là cảm giác thứ gì vốn đã thuộc về hắn, sẽ chậm rãi quay lại vị trí cũ.
Loại cảm giác này cứ thôi thúc người ta muốn rơi lệ, nhưng từ trước đến nay Hoắc Vô Cữu không có thói quen rơi nước mắt, càng sẽ không lộ ra một chút bộ dáng yếu ớt nào trước mặt người khác.
Hắn rũ mắt một lát, khi nâng mắt lên, trong mắt hắn chỉ còn lại sự trầm ổn và bình tĩnh.
Hắn hỏi: “Còn lại bao nhiêu người?”
Ngụy Giai nuốt sự thút thít trong cổ xuống, thấp giọng nói: “Còn dư lại chưa đầy hai mươi huynh đệ.

Lúc ấy chiến trường hỗn loạn, binh mã Nam Cảnh chỉ lo bắt ngài về lĩnh thưởng, mấy người thuộc hạ liền núp trong đống thi thể, nhặt về một cái mạng.

Trong thời gian đó, thuộc hạ đã suy nghĩ mấy biện pháp, đưa các huynh đệ vào thành Lâm An, hiện giờ nhân số tuy ít, nhưng lúc nào cũng có thể để tướng quân tùy ý điều khiển.”
Hoắc Vô Cữu ừ một tiếng.
Liền nghe Ngụy Giai nói tiếp: “Sau khi thuộc hạ vào thành, liền hỏi thăm tin tức của tướng quân ngài bằng mọi cách, biết được ngài bị giam giữ trong cung, sau đó thì không còn tin tức.

Mãi cho đến vài ngày trước đó …… Tướng quân ngài bị, bị Tĩnh Vương này nhục nhã, thuộc hạ mới biết……”
Nói đến chỗ này, Ngụy Giai lại nghẹn ngào nói không nên lời.
Hoắc Vô Cữu giương mắt nhìn hắn ta, chỉ thấy Ngụy Giai một tay bụm mặt, lại bắt đầu muốn khóc, bộ dáng như bị cái gì vô cùng nhục nhã vậy.

Hắn cũng coi như quen biết hắn ta từ nhỏ, khi bị trọng thương sắp gãy tay gãy chân đều cắn răng liều chết chịu đựng, chưa từng thấy hắn rơi một giọt nước mắt nào, đến tận hôm nay, Hoắc Vô Cữu mới lần đầu biết được, thuộc hạ này của mình, cũng là người làm từ nước.
Hắn có chút cạn ngôn, không lưu tình chút nào nói: “Nín lại đi.”
Đổi lấy một trận kiềm chế tiếng thút thít của Ngụy Giai.
Hoắc Vô Cữu chậm rãi thở dài.
“Ta không phải chịu nhục gì cả, ngươi không cần phải để ở trong lòng.” Hắn nói.
“Nhưng mà tướng quân, chân ngài ……”
“Không phải ngươi dẫn người tới sao?” Hoắc Vô Cữu nâng mắt liếc mắt nhìn hắn ta.
Ngụy Giai liên tục gật đầu.
“Người này là do thuộc hạ tìm thấy ở ngoài thành Lâm An, y thuật cao minh, rất biết trị thương, có thể chữa được cả xương khô, nối kinh mạch.

Tướng quân yên tâm, chắc chắn ông ta có thể chữa khỏi cho ngài!”
Hoắc Vô Cữu ừ một tiếng, dừng một chút, có chút biệt nữu mà nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu không có lần này Tĩnh Vương tìm thầy trị bệnh, các ngươi cũng không dễ dàng trà trộn vào được như vậy.”
Liền thấy Ngụy Giai liên tục gật đầu.
“Thuộc hạ tìm được người này, vẫn luôn nghĩ cách đến Tĩnh Vương phủ để tìm ngài.

Nhưng Tĩnh Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, xung quanh lại có người giám thị trong cung phái tới, bởi vậy vẫn luôn không tìm được cơ hội.”
Nói đến chỗ này, Ngụy Giai như đã tỉnh ngộ, hạ một cái quyết định cực kỳ quan trọng, một tay đè lên mép bàn, giương mắt nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, kiên định mà nói.
“Tướng quân, coi như cẩu Tĩnh Vương này được trời xui đất khiến, để thuộc hạ có cơ hội cứu ngài.

Từ nhỏ lão Hầu gia đã dạy dỗ thuộc hạ phải tri ân báo đáp, đợi sau khi xong chuyện, nhất định thuộc hạ sẽ khắc ghi ân tình hôm nay, để cho y toàn thây!”
Hắn ta kiên định mà nhìn Hoắc Vô Cữu, chỉ chờ vị tướng quân thưởng phạt phân minh, ít khi nói cười này của hắn ta khen hắn ta một câu.
Lại thấy Hoắc Vô Cữu ngồi ở đối diện hắn ta, vốn cái mặt đã vô biểu tình, dần dần càng thêm lạnh băng.
Nhất thời Ngụy Giai có chút luống cuống tay chân.
Chỉ nghe thấy tiếng Hoắc Vô Cữu chậm rãi nặn ra từ khóe môi.
“Mấy tháng không gặp, lại đã càng biết tự chủ trương rồi.” Hắn nói.
Ngụy Giai đối diện với ánh mắt như dao băng của tướng quân nhà mình, trong lòng đã cân nhắc đại khái.
Bản thân mình không hề làm sai chuyện gì, có thể khiến tướng quân thống hận như vậy, nhất định là Tĩnh Vương kia đã ngấm ngầm làm chuyện bất nhân, muốn tra tấn tướng quân nhà mình tới chết!
Ngụy Giai cắn răng một cái, thỏa hiệp.
“Vậy…… Vậy không giữ toàn thây cũng được, thiên đao vạn quả, thuộc hạ am hiểu nhất, tướng quân yên tâm!”