“Đừng mà..” Hà Minh Lam túm lấy ống quần Trương Tấn Phong, khiến nó dính một dấu tay đầy máu ~ “ Em sai rồi, cứu em với, em không muốn trở thành thứ quỷ đâu! Hu hu hu… Em sai rồi, cầu xin anh…”

Cuối cùng vẫn là Võ Hạ Uyên gọi xe cứu thương, cô quay đầu đi, thực sự không đành lòng trông thấy thảm cảnh của Hà Minh Lam.

Mọi người ở đây đều là người thông minh, thấy Hà Minh Lam thành ra như vậy, lại nghe những lời đối thoại giữa Trương Tấn Phong và Trần Anh Thư thì đều có thể xâu chuỗi mọi chuyện lại, nói đơn giản thì, Hà Minh Lam này bị gậy ông đập lưng ông.

“Xúi quẩy!” Sắc mặt Trần Quốc Sinh sa sầm lại.

Phùng Ngọc Chỉ cũng tức tối muốn chết, lễ đính hôn của Trương Thiên Định con trai bà ta lại gặp phải cảnh đổ máu, thật là tai bay vạ gió!

Hà Minh Lam nhanh chóng bị khiêng đi, hiện trường lễ đính hôn được khôi phục bình thường trở lại, nhưng đây chỉ là mặt ngoài chủ nhà vừa đi khỏi, mọi người liền bắt đầu túm năm tụm bảy nghị luận việc này.

“Các người rốt cuộc đang làm gì thế hả?”

Phùng Ngọc Chỉ đi tới cạnh Võ Hạ Uyên, hạ giọng : “Cô cố ý đúng không? Có ân oán gì thì các người để sau hãng giải quyết riêng với nhau, sao lại nhất định phải làm thế vào ngày hôm nay?”

Võ Hạ Uyên thật sự bất đắc dĩ, chuyện này sao cô quyết định được chứ.


“Bác gái, sao bác lại nói thế ạ?” – Trần Anh Thư đột ngột xuất hiện như một u hồn — “Tại có người muốn hại thím hai, cháu tận mắt thấy là không nhầm được, bác xem mặt.

Hà Minh Lam biến thành cái dạng gì rồi, nếu người bị hủy dung là thím hai, bác nghĩ lễ đính hôn này còn tiếp tục được chắc?”

Không thể, Trương Tấn Phong sẽ đập tan tất cả.

Phùng Ngọc Chỉ xấu hổ cười cười, bà ta cũng không muốn khiến quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên căng thẳng, bèn nói: “Anh Thư nói rất đúng, tại bác quá sốt ruột, bác là lo việc này ảnh hưởng đến vận may sau này của cháu với Thiên Định thôi.”

“Bác mê tín quá.”

Phùng Ngọc Chỉ nghẹn họng Nhìn Phùng Ngọc Chi sầm mặt bỏ đi, Võ Hạ Uyên nhịn không được bèn bật cười thành tiếng: “Anh Thư à, không có nhiều người có thể chọc chị ấy tức điên lên như thế đâu đấy”

~ Cô nói, ánh mắt chợt sâu thẳm – “Nhưng vì sao cháu cứ luôn giúp đỡ thím?”

Trần Anh Thư nghiêm túc nói: “Cháu thích thím hai mà”

Cô bé xinh như một con búp bê, khi nói những lời này lại cực kì dịu dàng kiên định, Võ Hạ Uyên nhìn liền tin cô ấy ngay. Dù cho Trần Anh Thư thực sự có mục đích gì thì chỉ riêng việc hôm nay cô bé giúp mình, mình cũng có thể không so đo với cô bé.

“Thím cũng thích cháu lắm.” Võ Hạ Uyên cười nói.

“Ủa? Chú hai đâu rồi nhỉ?” Trần Anh Thư dáo dác ngó khắp nơi.

Võ Hạ Uyên thở dài, lần này Trương Tấn Phong thực sự tức giận, vừa rồi đã mang theo Phùng Bảo Đạt đi rồi, chắc là đến làm khó nhà họ Hà đây mà, trước khi đi còn ra lệnh không cho cô đụng vào bất cứ thứ gì trong bữa tiệc.

“Thím ổn chứ?” Trương Thiên Định bước lại gần, sắc mặt lo lắng căng thẳng.

“Tôi thực sự không sao.” Võ Hạ Uyên vội xua xua tay ~ “Mọi người đừng có khẩn trương như vậy.”

Vẻ lo lắng của Trương Thiên Định như đã viết rành mạch trên mặt mà Trần Anh Thư vẫn như thể không thấy được.

Dù thế nào, hai nhân vật chính không gặp chuyện gì, lễ đính hôn cũng coi như hoàn thành thuận lợi.

Sau đó, liên tục mấy ngày Trương Tấn Phong không hề cười lấy một lần.

“Thôi mà, chẳng phải em cũng không gặp chuyện gì đó sao?” Võ Hạ Uyên tắm xong, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, dịu dàng nói Đợi một lát, Trương Tấn Phong mới cầm tay cô, khe khẽ thở dài: “Mặt Hà Minh Lam đã hỏng hoàn toàn, bác sĩ nói loại độc này là loại bộc phát từ bên trong, diện tích thối rữa quá lớn, mấy ngày nay anh cứ nghĩ mãi, nhỡ mà không có con bé Anh Thư…”


“Không có Anh Thư thì nói sao em cũng không uống ly rượu đó.” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng ngắt lời anh “Em tin tưởng Anh Thư nên lúc đó con bé ra hiệu cho em, em mới dám uống” Nói đến đây, Võ Hạ Uyên lại dừng một chút: “Em cứ tưởng loại thuốc kia, ai ngờ…”

“Em còn thương xót cô ả Hà Minh Lam?”

Trương Tấn Phong vỗ lên mu bàn tay cô một cái – “Nếu không phải tại bên ngoài có bao người nhìn chằm chăm, không có cơ hội ra tay thì anh đã xẻo thịt cô ta rồi!”

“Em biết” Võ Hạ Uyên dán mặt vào lưng anh – “Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, gương mặt cô ta vỡ nát bê bết máu như thế đã là một sự trừng phạt rất nặng đối với phụ nữ rồi”

Thế thì đã tính là gì, Trương Tấn Phong thầm nghĩ, nhưng có vài điều, anh không tính nói cho Võ Hạ Uyên hay.

Trần Anh Thư vẫn thích quấn lấy Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong cân nhắc đôi chút, đồng ý để cô ấy có thể thoải mái đến An Đàm chơi.

“Chỉ có cháu mới được vào.” Trước khi đi, Trương Tấn Phong căn dặn Trần Anh Thư thật cẩn thận – “Kể cả thăng nhóc Thiên Định kia cũng không được cho vào đây.”

Trần Anh Thư không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ nói một cách ngoan ngoãn: “Vâng thưa chú hai, cháu nhớ rồi.”

Đợi đến khi Trương Tấn Phong đi khuất, Trần Anh Thư mới lè lưỡi với Võ Hạ Uyên: “Thím hai, thím nói thật lòng đi, chú hai là Hoạn Thư phiên bản nam phải không?”

“Hử?” Võ Hạ Uyên thoáng bối rối – “Sao lại nói vậy?”

“Bởi vì Trương Thiên Định thích thím hai nha” Điều mà mấy người bọn Phùng Ngọc Chi cố gắng giấu đông giấu tây lại bị Trần Anh Thư vạch ra dễ dàng như vậy, cô ấy chú ý thấy Võ Hạ Uyên thất thần bèn khoát khoát tay chẳng chút để ý – “Không sao mà thím, cháu chẳng thèm để ý đâu. Thím hai tốt như vậy, Trương Thiên Định thích thím cũng là bình thường mà”

“Không phải đâu, tại trước đây tôi với cậu ấy từng gặp nhau thôi” Võ Hạ Uyên nghĩ, vẫn nên giải thích rõ ràng “Vậy có nghĩa là Trương Thiên Định không có bản lĩnh” Trần Anh Thư gặm quả táo vừa ăn vừa lúng búng nói – “Vuột mất chính là vuột mất, giờ còn muốn bày ra cái vẻ mặt khổ sở muốn chết cho ai xem chứ?”

Chẳng biết tại sao, nghe Trần Anh Thư nói vậy, Võ Hạ Uyên cảm thấy thoải mái trong lòng rất nhiều.

“Cháu không thích Trương Thiên Định ư?”

Võ Hạ Uyên hỏi.

“Thím nghĩ cháu sẽ thích anh ta ư?” Sắc mặt Trần Anh Thư lần đầu lộ vẻ châm chọc: “Đây là đám hỏi giữa hai dòng họ, cháu không thể làm trái ý định của ba cháu, Trương Thiên Định tuy cũng đẹp trai đấy nhưng đâu phải người đẹp trai nhất mà cháu từng thấy” Cô nàng nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Cũng bình thường thôi.”

“Cho nên cháu đành buông xuôi à?”

“Không phải cháu buông xuôi” Trần Anh Thư sửa lại: “Với cháu mà nói, đàn ông chỉ là món đồ phụ thuộc, cháu lại chẳng dựa vào anh ta mà sống, chỉ cần ba cháu hài lòng, những thứ khác cháu đều chẳng quá để ý.


Với lại, trong tim Trương Thiên Định không có cháu, sau này chúng cháu nhất định mạnh ai nấy sống, tuyệt vời khỏi nói luôn”

Võ Hạ Uyên lần đầu nghe thấy loại ý tưởng này, miệng đã há hốc ra.

Trần Anh Thư biết mình lỡ lời, bèn thè lưỡi cười dí dỏm: “Ngại quá, làm thím hai chê cười rồi.”

“Không” Võ Hạ Uyên cân nhắc lại một chút: “Thím thấy như thế… Rất có cá tính.”

“Cho nên cháu mới bảo cháu thích thím hai nhất mà” Trần Anh Thư cười híp cả mắt.

Trần Anh Thư chẳng biết nghe ai nói Võ Hạ Uyên làm cơm rất ngon bèn nhõng nhẽo làm nũng đòi nếm một bữa, Võ Hạ Uyên đương nhiên không từ chối. Vì thế, Võ Hạ Uyên tất bật trong phòng bếp làm cơm, Trần Anh Thư đứng cạnh, phụ được việc gì thì phụ, việc nào không thể phụ thì đứng xem, Võ Hạ Uyên cảm thấy cô nhỏ này hệt một con sẻ nhỏ.

Dường như càng quen biết lâu, cô càng khai quật được nhiều điểm lý thú từ cô gái ấy.

“Đưa quả cà chua kia cho thím, đúng quả đó đấy” Võ Hạ Uyên khuấy canh trong nồi, chỉ huy Trần Anh Thư.

Trần Anh Thư đang định đưa cho Võ Hạ Uyên, chợt phát hiện lùm cây ngoài cửa sổ bỗng có một tia sáng lóe lên, cách cửa sổ phòng bếp tầm hai trăm mét, cô nheo mắt một cái, sắc mặt bỗng biến đổi!

Võ Hạ Uyên còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Anh Thư đè đầu ngồi xuống, một giây tiếp theo, cửa sổ phòng bếp vỡ vụn.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Võ Hạ Uyên còn tưởng mình gặp ảo giác, nhưng trên thực tế, bên tai thực sự đang vang lên tiếng súng.

Mẹ kiếp! Đã tìm tới tận đây rồi! Trong mắt Trần Anh Thư thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, thu lại nụ cười, thoáng chốc cô nàng như đã biến thành người khác.