*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 155: Điên cuồng!

“Cô..” Tô Vân Phương trừng mắt nhìn chòng chọc vào Phan Minh Anh, tràn ngập thù hận. Nước mắt cùng nước bọt của bà ta lẫn cả vào nhau, khó khăn phun ra mấy chữ: “Không… không được… chết…”

“Không được chết tử tế đúng không?”

Mỗi từ Phan Minh Anh nói ra đều lạnh lẽo như băng.

Tô Vân Phương theo bản năng mà rùng mình một cái.

Phan Minh Anh nghiêng đầu: “Sợ rồi à?

Đừng mà, đây mới là bắt đầu mà thôi.” Cô ta lôi từ dưới bàn ra một vali hành lí lớn, vừa làm vừa nói: “Lúc đó tôi đau khổ cầu xin bà, nhưng bà không quan tâm, ép mẹ tôi đến chết. Quá trình cụ thể chắc là bà chưa quên đâu nhỉ? Ai da, tìm thấy rồi” Phan Minh Anh lấy ra một cái chai màu nâu, chậm rãi đi về phía Phan Minh Tú.

“Ư… Ư ư!” Tô Vân Phương liều mạng bò về phía này, nhưng bà ta chỉ xê dịch được một chút.

‘Võ Hạ Uyên cảnh giác nhìn chằm chằm Phan Minh Anh, vẫn không có sức lực!

Phan Minh Anh trực tiếp đi qua Võ Hạ Uyên, đem thứ trong bình đổ từng giọt lên mặt Phan Minh Tú đang hoàn toàn không biết gì “AI” Phan Minh Tú ôm mặt thét chói tai, kèm theo đó là tiếng da thịt bị ăn mòn.

Võ Hạ Uyên nhằm chặt mắt lại, là axit sunfuric!

“Đúng! Kêu như thế đấy! Kêu to lên! To nữa lên!” Sự điên cuồng và khoái trá trong mắt Phan Minh Anh đan chéo vào nhau, đến tận khi Phan Minh Tú kiệt sức, cô ta mới túm tóc Phan Minh Tú lên, nhìn chäm chäm gương mặt máu thịt lẫn lộn ấy: “Có hận chị không hả em gái tốt?”

Cô ta không cho Phan Minh Tú cơ hội trả lời: “Muốn trách thì trách Tô Vân Phương, là bà ta ép chết mẹ tao trước. Chuyện thứ hai bà ta làm chính là hủy đi dung mạo của mẹ tao”

Cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng đã hiểu. Phan Minh Anh đang đem tất cả những chuyện xảy ra năm đó diễn lại trên người Phan Minh Tú một lần nữa.

Phan Minh Anh buông Phan Minh Tú ra, trong lòng sung sướng gấp bội phần! Cái gì mà lấy ân báo oán? Lấy cái gì để báo ân? Năm đó cô †a quỳ trước mặt Tô Vân Phương, dập đầu đến nổi trên trán toàn là máu, người phụ nữ này có mềm lòng không?

“Minh Anh, không được khóc!” Mẹ cô ta bị tưới axit lên đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn cố lấy hơi quát lên với cô ta câu ấy.

Phan Minh Anh tuổi còn nhỏ đã thật sự không khóc nữa. Cô ta lau khô nước mắt, nhìn Tô Vân Phương dạt dào đắc ý, nhìn bà ta rút ống thở của mẹ cô ta đi, nhìn đường nhịp tim trên máy biến thành một đường thẳng, Phan Minh Anh không hề phát ra một chút tiếng động gì. Cô chỉ ghi nhớ thật kỹ.

Mỗi buổi tối, cản khăn mặt, cắn mu bàn tay, dùng tất cả những cách mà bản thân có thể nghĩ tới, ghi nhớ hết cả những chỉ tiết nhỏ nhất.

Suốt mười lăm năm! Chưa một giây phút nào cô ta dám quên đi!

Đến tận phút cuối cùng, mẹ cô ta cũng không nhắm mắt. Cảnh tượng ấy đã có một dạo trở thành ác mộng của Phan Minh Anh, nhưng rất nhanh đã thành động lực của cô ta.

Mẹ đang nói với cô ta: Báo thùi Võ Hạ Uyên khó có thể tưởng tượng được, Phan Minh Anh trải qua biến cố kiểu này, giờ tâm lý phải vặn vẹo đến mức độ nào chứ.

“Mẹ…” Giọng Phan Minh Tú cũng khàn rồi: “Mẹ thật sự đã làm vậy ư?”

Tô Vân Phương không thể trả lời Phan Minh Tú. Bà ta nghe tiếng kêu thảm thiết của con gái mình, đã muốn mất nửa cái mạng rồi “Tao không cần thiết phải nói dối mày”

Phan Minh Anh lại lấy một con gao găm tỉnh xảo từ trong vali hành lí ra, nhìn từ trên xuống dưới: “Nhưng phàm là bà †a có nửa phần lương tri thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy với tao. Chỉ biết thương mày, ai thương tao đây? À, tao quên mất, người thương tao sớm đã bị bọn bay giết chết rồi”

“Chỉ sợ mày vẫn còn chưa biết nhỉ?” Phan Minh Anh quay về bên cạnh Phan Minh Tú, kéo tay trái của cô ấy ra, hung hăng rạch một nhát lên cổ tay ấy: “Cậu chủ nhà họ Lâm đó là một người đàn ông ghê tởm hơn bốn mươi tuổi. Tô Vân Phương nói với mày thế nào vậy?

Nói ông ta đẹp trai nhiều tiền biết yêu thương phụ nữ à? Hai”

Cô ta nhìn chăm chằm Phan Minh Tú: “Đừng trách tao.”

“Không trách..” Phan Minh Tú chịu đau, nhỏ giọng nói: “Chị, em đền mạng có được không? Chị đừng làm hại đến mẹ em”

“Tô Vân Phương có từng buông tha cho †ao không?” Phan Minh Anh hỏi ngược lại.

Hôn sự với nhà họ Lâm lần này đã triệt để châm lửa cho Phan Minh Anh.

“Phan Minh Tú” Ngón tay Phan Minh Anh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt đẫm máu kia: “Tao biết mày tốt với tao, đã hơn một lần tao từng nghĩ cứ sống như vậy đi. Hận một người thật quá mệt mỏi, mỗi ngày đều giống như sống trong địa ngục vậy. Nhưng khi tao tưởng đây đã là cực hạn rồi thì Tô Vân Phương lại chứng minh cho tao thấy, còn có vực sâu hơn muốn nuốt người vào bụng nữa!”

”Gã đàn ông già ở nhà họ Lâm đó đã từng có vợ chưa cưới, nhưng chưa đợi tới lúc kết hôn đã bệnh chết rồi. Mày tưởng là thật sự do bệnh mà chết sao?!

Phan Minh Tú càng thêm run rẩy mãnh liệt.

“Nhà họ Lâm nuôi một con súc vật!” Giọng của Phan Minh Anh vô cùng lạnh lẽo: “Còn mẹ mày thì một lòng muốn tao chết!”

Võ Hạ Uyên há miệng thở dốc, cuối cùng cũng tìm về được một chút giọng nói: “Cô làm vậy… sau này sẽ không chạy thoát được đâu…”

“Chạy thoát được. Phan Minh Anh rủ mắt nhìn Võ Hạ Uyên: “Bà chủ Trương yên tâm đi, tôi không muốn bị tống giám đốc Trương trả thù đâu. Sau khi mời cô xem hết vở kịch này miễn phí, tôi sẽ đưa cô về.”

“Phan Minh Tú vô tội” Võ Hạ Uyên khó khăn nói sao?” Phan Minh Anh cười lạnh. Cô ta bây giờ chẳng nghe lọt tai thứ gì nữa.

Ngoài cửa chớp giật sấm vang, trời càng mưa to hơn.

Phan Minh Anh lại vui vẻ mà khẽ hát lên, trong tình cảnh thế này, nghe vào khiến người ta nổi cả da gà.

Võ Hạ Uyên cố sức nhìn đồng hồ trên tường. Cô đã ra ngoài mười lăm phút rồi, rất nhanh Trương Tấn Phong sẽ có thể phát hiện được, chỉ cần các cô cố chống đỡ thêm chút.

Nhưng quay đầu nhìn cánh tay Phan Minh Tú đầy máu, Võ Hạ Uyên bỗng cảm thấy thương xót từ tận đáy lòng.

Cô không cứu được Phan Minh Tú.

Tô Vân Phương hẳn là cũng có thế nói chuyện được rồi, Phan Minh Anh vỗ hai má bà ta: “Đau không?”

“AI” Người phụ nữ hét lên như điên dại.

“Minh Tú, Minh Tú… Tô Vân Phương bò từng chút tới bên cạnh Phan Minh Tú, mà Phan Minh Tú lúc này đã không còn phát ra tiếng động gì nữa rồi.

Tô Vân Phương đã từng hối hận chưa?

Làm mọi chuyện đến mức không chừa một con đường sống nào, sau nhiều năm đã bị trả thù lại gấp nhiều lần.

Tô Vân Phương ôm Phan Minh Tú vào lòng, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, dựa vào tường. Bà ta nhìn chăm chăm vào Phan Minh Anh, cười lạnh, giống như một con rắn độc đang phun nọc: “Người mẹ đó của mày, chết cũng không hết tội.”

Phan Minh Anh quay đầu, hai tròng mắt không thấy một tia sáng nào: “Bà nói cái gì?”

“Nhiều năm vậy rồi, tao đối xử với mày thế nào, Phan Bác Thịnh không nhìn thấy sao?” Tô ‘Vân Phương thở dốc mà cười: “Mày đoán xem vì sao ông ấy lại mắt nhắm mắt mở cho qua?”

Phan Minh Anh cầm dao găm đi từng bước tới.

“Vì mày căn bản không phải con gái của ông ấy ha ha ha ha..” Sau khi Tô Vân Phương nói ra những lời này thì liền cười đến đứt hơi.

Phan Minh Anh gắn từng chữ: “Bà nói láo!”

“Chuyện năm đó của mẹ mày, nếu không phải ông ấy che giấu cho tao, làm sao tao có thể làm thuận lợi như vậy?” Tô Vân Phương nhìn thẳng vào Phan Minh Anh, nụ cười cùng dần trở nên điên cuồng: “Là ý của ông ấy đấy cô gái ngốc ạ. Mày tưởng là à Minh Tú đã xem là báo thù rồi sao? Mày chưa báo! Mẹ mày vẫn còn đang ở dưới địa ngục nhìn mày đấy!”

Phan Minh Anh giơ tay, hung hăng đâm thật mạnh dao găm vào cổ Tô Vân Phương.