Chương 167: Cô sẽ phải trả giá

Rõ ràng mới chỉ qua mấy tháng nhưng cảm tưởng như là rất lâu rồi, Trương Tấn Phong nhớ Võ Hạ Uyên đến mức trái tim đau nhức.

Hai người không biết ôm nhau bao lâu, Trương Tấn Phong mới chậm rãi buông Võ Hạ Uyên ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn giống như một đứa trẻ vậy.”

Võ Hạ Uyên vẫn còn nghẹn ngào, vừa nghe xong cô lại ôm lấy cố của người ông, cô không nói lời nào, chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt tâm trạng vui mừng.

“Tổng giám đốc Trương” Phùng Bảo Đạt đứng ở một bên, cười ôn hòa nói: ‘Anh đi trước đi, anh và vợ của anh đều ướt hết rồi”

Trương Tấn Phong nghe vậy đỡ Võ Hạ Uyên lên, liếc mắt nhìn làn váy phức tạp của vợ, đưa tay muốn xé đi, động tác của Võ Hạ Uyên so với anh còn nhanh hơn, cởi bỏ khóa kéo ở thắt lưng, sau đó lại nhào vào trong lòng của người đàn ông, sự ôn nhu nhợt nhạt di động trong đáy mắt của Trương Tấn Phong, anh ôm lấy Võ Hạ Uyên, trầm giọng mở miệng: “Trở về.

Người phụ trách liên quan trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Tấn Phong ôm bạn gái của Charlson đi, trong lúc nhất thời không biết kêu lên như thế nào.

Võ Hạ Uyên tựa vào vai của Trương Tấn Phong, cô ngước mắt lên và nhìn thấy Phạm Đình Cảnh đang đứng ở trên lầu hai đôi mắt yên lặng, cô mỉm cười, cuối cùng cô cũng hiểu được cái gọi là sự ngạc nhiên của Phạm Đình Cảnh là gì Cô vẫy tay về phía của Phạm Đình Cảnh, trong lòng tràn đầy sự cảm kích.

Nhận ra động tác của Võ Hạ Uyên, Trương ‘Tấn Phong dừng bước, anh xoay người nhìn về phía Phạm Đình Cảnh, nhìn kỹ và đánh giá Đúng lúc này, Phùng Bảo Đạt chợt la to: “Tổng giám đốc Trương cẩn thận!”

Mọi thứ xảy ra giữa ánh đèn chớp nhoáng, Trương Tấn Phong phản ứng cực nhanh, anh ôm Võ Hạ Uyên lập tức nhảy khỏi vị trí vừa đứng, sau đó một đám vệ sĩ nhanh chóng vây quanh bọn họ.

Tiếng động thâm nhập vào tai là tiếng kim loại vỡ ra rơi xuống mặt sàn, Võ Hạ Uyên phát hiện Trương Tấn Phong đưa lưng về phía nguy hiểm, cô lập tức giấy giụa “Im lặng một chút” Trương Tấn Phong nói bên tai của Võ Hạ Uyên: “Có anh ở đây Người đàn ông dường như không bị thương, lúc này Võ Hạ Uyên mới yên tâm, đầu ngón tay của cô còn hơi run rẩy, nằm chặt lấy vạt áo của Trương Tấn Phong.

Sau đó có tiếng hét chói tai vang lên, cuối cùng mọi người mới hiểu ra, đó là tiếng súng.

Đôi mắt của Phạm Đình Cảnh lạnh lùng, buông ly rượu xuống xoay người bước đi, Anna giữ anh ấy lại: “Con làm gì vậy?”

“Mẹ, nếu muốn đưa Võ Hạ Uyên trở về, ân tình này nhất định phải chứng thực, Trương Tấn Phong không phải kẻ ngốc, anh ta có thể hiểu được cuối cùng chúng ta là cố ý hay vô tình” Giọng nói của Phạm Đình Cảnh vững vàng: “Còn nữa, nếu Trương Tấn Phong xảy ra chuyện ở đây, trách nhiệm cuối cùng sẽ rơi vào đầu ai?”

Ban đầu Anna lo lắng Phạm Đình Cảnh không phân biệt được trường hợp đi cứu Võ Hạ Uyên, làm ra chuyện khiến cho người ta hiểu lầm, bây giờ nghe con trai nói như vậy, bà ấy nhất thời suy nghĩ cẩn thận: “Được được được, con mau đi đi, cẩn thận một chút”

“Vâng Phạm Đình Cảnh gật Anh ấy muốn cứu Võ Hạ Uyên, nhưng trước hết anh ấy là con trai cả của gia tộc Char, anh ấy không thể để Trương Tấn Phong gặp chuyện không may ở đây.

Đám vệ sĩ áo đen ở trước mặt tản ra, từ giữa đi ra một người mà Võ Hạ Uyên hận đến tận xương, Phan Hựu Minh.

Phan Hựu Minh càng trở nên điên cuồng hơn, ông ta mỉm cười sau khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên: “Thanh Trà”

Bây giờ Võ Hạ Uyên không thể nói chuyện, nếu không cô nhất định sẽ tự mình hỏi thăm tông ti họ hàng của Phan Hựu Minh một lượt.

Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên tâm ý tương thông, anh có thế cảm giác được hận ý của cô, mà kẻ thù của Võ Hạ Uyên cũng chính là kẻ thù của anh.

“Bắt cóc vợ của tôi, Phan Hựu Minh, lá gan của ông không nhỏ.” Đôi mắt của Trương Tấn Phong cực kỳ lạnh lùng.

“Cô ấy không phải là vợ của cậu!” Phan Hựu Minh trở mặt như lật sách, ông ta tức giận nói: “Cô ấy là Thanh Trà của tôi!”

“Chu Thanh Trà phải không?” Trương Tấn Phong hẳn là đã điều tra ra được gì đó, anh bình tĩnh mở miệng: “Nhưng không phải bà ấy chết rồi sao? Ông quên rồi à? Sau khi bà ấy kết hôn ông đã mưu sát chồng của bà ấy, chết đứa con của bà ấy, cuối cùng bà ấy phải nhảy lầu trước mặt của ông, rơi xuống thành một khối thịt rữa, ông không nhớ sao?”

Từ lời nói của Trương Tấn Phong, vẻ mặt của Phan Hựu Minh càng lúc càng kinh khủng: “Là cô ấy phản bội tôi!”

“Phải không?” Trương Tấn Phong cười nhạo: “Yêu đơn phương cũng có thể coi là phản bội à? Từ trước đến nay Chu Thanh Trà chưa bao giờ thích ông, là tự ông mơ tưởng, hủy hoại cả đời bà ấy, loại người hỗn tạp như ông cũng xứng đáng nói yêu sao?”

“Cậu câm miệng đi!” Trong đáy mắt của Phan Hựu Minh tràn đầy sự điên cuồng, ông ta giống như một con dã thú sắp phát điên: “Trương Tấn Phong, cho dù cậu một tay che trời, nhưng nơi này là Âu Mỹ!”

“Xem ra sản nghiệp tổn thất trên danh nghĩa của ông còn chưa đủ nhiều, nên ông mới có thể nói ra lời không biết tự lượng sức mình như vậy” Trương Tấn Phong liếc nhìn Phan Hựu Minh.

“Đến tột cùng là ai không biết tự lượng sức mình?” Phan Hựu Minh quát: ‘Hôm nay cậu đừng mơ còn sống rời khỏi nơi này! Giết cậu, Thanh Trà sẽ là của tôi” Ông ta giống như hóa điên lặp lại lời nói này: “Đúng! Giết cậu!

Tôi xem ai dám giúp cậu.”

“Tôi” Phạm Đình Cảnh đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, mang theo sự tôn quý không gì sánh kịp đi đến chỗ của Trương Tấn Phong: “Phan Hựu Minh, mấy năm nay ông thật sự rất làm càn.”

“Charlson, cậu điên rồi sao?” Hai tròng mắt của Phan Hựu Minh đỏ lên: “Cậu xem cậu ta đã làm gì đối với tôi? Nếu tôi chết, người kế tiếp sẽ là cậu!”

‘Vẻ mặt của Phạm Đình Cảnh chán ghét: “Chỉ bằng ông mà cũng xứng đánh đồng với gia tộc Char của tôi sao?”

Trương Tấn Phong thuận nước đẩy thuyền: “Anh Char, tài sản còn lại của Phan Hựu Minh, toàn bộ cho anh, được không?”

Phạm Đình Cảnh kiên định nói: “Không đủ!

Tổng giám đốc Trương, tôi đã đưa bà Trương trở về”

Ánh mắt Trương Tấn Phong sâu thắm “Sau này ET phát triển ở Âu Mỹ, tôi một phần, anh Char một phần”

Thay vì cá chết lưới rách, chỉ bằng mạnh kết hợp với mạnh, Phạm Đình Cảnh hiểu được đạo lý này: “Thành giao, Tổng giám đốc Trương”

Lúc Trương Tấn Phong đến không mang theo nhiều người lắm, cho nên Phan Hựu Minh mới dám tùy tiện ra tay, nhưng bây giờ thì khác, Charlson đứng về phía Trương Tấn Phong, kế sách có phần thẳng của ông tác nhất thời biến thành không có phần thắng nào.

Phan Hựu Minh chậm rãi lui về phía sau, hạ giọng nói: “Chặn bọn họ lại!” Trước khi rời đi, ông ta nhìn Võ Hạ Uyên lần cuối, trong mắt lóe lên sự điên cuồng và chấp niệm.

“Phùng Bảo Đạt, bắt lấy ông tai”

Trương Tấn Phong ra tay, Phạm Đình Cảnh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, người của anh ấy đi theo giúp đỡ, không bao lâu, người của Phan Hựu Minh dẫn đến hơn phân nửa đã chết, nhưng bản thân Phan Hựu Minh lại không thấy bóng dáng đâu.

“A, aI” Võ Hạ Uyên bỗng nhiên trở nên kích động, ngón tay mảnh khảnh của cô đặt trên bả vai của Trương Tấn Phong, quả nhiên đụng đến một cánh tay đỏ bừng Hắn là lúc nấy anh ôm cô né tránh nên bị thương, người đàn ông vậy mà không rên một tiếng. Máu anh vẫn nhỏ giọt trên mặt đất nên mới bị cô phát hiện.

“Không sao.’ Trương Tấn Phong cầm tay của Võ Hạ Uyên, cố gắng trấn an: “Thật sự không sao”

Nhưng Võ Hạ Uyên dùng sức lắc đầu, ý bảo anh nhanh chóng băng bó vết thương.

Phạm Đình Cảnh đứng một bên lắng lặng nhìn, anh ấy chưa bao giờ thấy Võ Hạ Uyên như vậy, giống như từng tế bào đều trở nên sống động.

Hóa ra khi cô yêu một người sẽ sống động khiến cho người ta rung động như thế.

Tuy rằng không bắt được Phan Hựu Minh, nhưng Trương Tấn Phong cũng không tức giận, vì anh đã đạt được mục đích cuối cùng.

Khách ở đại sảnh đã được sơ tán đi, Trương Tấn Phong ngồi xuống để cho Tôn Nghiên băng bó qua loa cho anh, viên đạn chỉ quẹt qua vai của anh, không bị xuyên vào trong Anh cũng không vội vàng đi bệnh viện, bởi vì anh còn một khoản nợ chưa tính.

Khi Liliane bị đẩy lên mái tóc đều xõa ra, cô ta nhìn người đàn ông giống như một vị thần kia, trong đáy mắt chất chứa sự hoảng sợ. Cô ta đã biết, Võ Hạ Uyên là vợ của người này, mà Charlson đối xử tốt với Võ Hạ Uyên rất có khả năng là vì chuyện này, cô ta tự nhìn lại mình, rốt cuộc lúc trước cô ta đã làm gì?

“Cô làm cổ họng của vợ tôi bị thương”

Trương Tấn Phong gằn từng tiếng: “Cô sẽ phải trả giá.”

Khuôn mặt của Liliane xám như tro tàn.