Chương 182: Chịu tội thay

Người giúp việc lấy ra tất cả các sản phẩm chăm sóc sức khỏe trong phòng Phùng Ngọc Chi , Diệp Sâm nhìn lướt qua phát hiện ra một cái lọ.

Phùng Ngọc Chỉ cố gắng đè nén nỗi sợ hãi vô tận, bà ta biết mình không thể hoãn: nhất là vào lúc này! Việc đã đến nước này, có hoảng cũng đã muộn!

Diệp Sâm so sánh rồi rút ra kết luận “Hoàn toàn trùng khớp.”

“Làm sao có thể chứ?” Phùng Ngọc Chỉ tựa hồ giống như hét lên: “Tôi không có lý do gì để đổi thuốc của Tấn Phong !”

“Chị mà không có lý do?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng chất vấn.

Tim của Trương Tấn Phong vừa mới dịu đi, thực sự không có sức lực để nói chuyện, anh tiến đến bên tai Võ Hạ Uyên nhỏ giọng thì thầm cái gì đó, sắc mặt cô càng thêm khó coi: “Cháo mà chị cho Tấn Phong uống đâu?”

Mặt Phùng Ngọc Chỉ ra vẻ vô tội: “Tôi không biết các người đang nói cái gì…”

“Đúng rồi, bát cháo vừa rồi Tấn Phong uống đâu?’Ba Trương quát.

Dường như Diệp Sâm vô cùng hiểu ân oán giữa những dòng họ lớn này, nghe vậy đi thắng đến phòng bếp: “Không sao, chỉ cần thừa chút cặn là được.”

Phùng Ngọc Chỉ: nắm chặt hai tay, bà ta không hề nghĩ tới Diệp Sâm còn có bản lĩnh này, bát cháo kia đúng là đã đổ, nhưng như Diệp Sâm nói tới, khẳng định cặn bã vẫn còn.

Diệp Sâm chú ý tới một ít bột trắng trên bàn, anh vuốt nhẹ một cái rồi đưa lên miệng liếm thử, đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Bác sĩ, tra được gì không?”. Ba Trương hỏi.

“Có thế xác định sơ bộ đây là propranolol, một loại thuốc dùng trong chứng rối loạn nhịp tim hoặc rung nhĩ” Diệp Sâm thấp giọng nói: “Mà trong cháo hẳn là cho một lượng khá nhiều propranolol, nghiêm trọng hơn, điều này có thể khiến tim ngừng đập, huống chỉ là tim của Tổng giám đốc Trương vẫn luôn không tốt”

Ba Trương im lặng nghe, hai mắt ông cụ luôn luôn nghiêm túc giờ phút này lại sâu không thấy đáy hỏi Phùng Ngọc Chỉ : “Con còn muốn nói gì không?”.

Phùng Ngọc Chỉ lập tức quỳ trên mặt đất, hận không thể hát khúc ca oan uổng của Đậu Nga: “Ba Người khác không tin con chẳng lế đến cả ba cũng không tin con sao?”.

Ba Trương : “Chứng cứ rành rành ở đây con bảo ba làm sao tin tưởng con? Lúc trước con rời khỏi nhà cũ, ba lo lắng Thiên Định ở Phong Thiên xảy ra chuyện nên mới cho con trở về, Tấn Phong_phải ngăn cơn sóng dữ, còn con thì sao? Con lại muốn giết con trai của ba!”,

Phùng Ngọc Chỉ bị từ “giết” kích thích đến run rẩy, bà ta trừng to mắt liều mạng lắc đầu: “Không có đâu ba ơi! Những thứ này làm sao gọi là chứng cứ được? Cơm tối là con để cho người khác chuẩn bị, hạt nho vẫn được Tấn Phong ăn thường xuyên, nhưng nhà cũ ngoại trừ con rất có thế còn có người khác! Ba ngẫm lại mà xem, nếu như con thật sự muốn làm chuyện gì quá đáng với Tấn Phong chẳng phải là tự kéo mình xuống nước. sao? Cái này không hợp lý!”

Phùng Ngọc Chỉ càng nghĩ càng cảm thấy những lời này có đạo lý, suy cho cùng, sơ hở ở chỗ hạt nho là quá lớn.

“Thật sao?” Võ Hạ Uyên. đang im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng, giọng cô lạnh lẽo đến nỗi mỗi một chữ nói ra đều giống như bị đóng băng, cô nhìn chằm chằm vào Phùng Ngọc Chỉ : “Bác sĩ Sâm nói, trong cháo có chứa propranolol chỉ dành cho người bị bệnh tim sử dụng, nếu như hôm nay Tấn Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó cho dù có tra ra được, bởi vì nguyên nhân trái tim của anh ấy không tốt nên hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm lên việc vô ý dùng thuốc. Đáng tiếc, loại thuốc này mỗi lần mua đều sẽ có ghi chép, ai mua, mua ở đâu đều có thể tra rõ ràng”

Phùng Ngọc Chỉ cảm giác thân thể đã không còn là của chính mình, bà ta chỉ có thể dùng hết mỗi một phần khí lực mới có thể duy trì được khuôn mặt tỉnh táo.

“Vê phần đổi thuốc, nếu không phải..” Võ Hạ Uyên dừng một chút, nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: “Nếu không phải hôm nay tôi đến kịp, một khi Tấn Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó mọi chuyện trở nên hỗn loạn, không phải có thể đem thuốc đổi lại à?”.

“Những chuyện này đều có thể tìm một lý do hợp lý để trốn tránh”

Võ Hạ Uyên khôn khéo đạp chính xác chỗ Phùng Ngọc Chỉ e ngại: “Có thể nói, điểm duy nhất chị tính sai chính là không nghĩ tôi sẽ đến, càng không nghĩ tới tôi nửa đường gặp bác sĩ Sâm rồi cùng anh ấy đến đây, tôi vốn dĩ muốn để cho bác sĩ Sâm xem xét tình hình sức khỏe của ba”

Giọng Phùng Ngọc Chỉ run lên: “Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, cô có chứng cứ để kết tội tôi chắc?”.

Hai người đang giằng co, bỗng nhiên một người giúp việc nữ lảo đảo vọt ra.

Toàn thân cô ta run rẩy quỳ trên mặt đất, lắp bắp nói: “Chuyện này, tất cả đều là do tôi làm!”

Trương Tấn Phong đã khỏe lại một chút, anh thấp giọng nói: “Ngẩng mặt lên”

Sắc mặt người giúp việc nữ trắng bệch, trong mắt lộ ra hoảng sợ, không lẽ Trương Tấn Phong nhận ra cô ta là người ban ngày đưa nước.

“Cô làm?”Trương Tấn Phong có chút hăng hái: “Nói nghe lý do đi”

Người giúp việc nữ nuốt một ngụm nước bọt, tựa như đang chuẩn bị tâm lý, lại giống như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lập tức trở nên kiên định: “Cậu hai, tôi rất thích anh, tại sao anh lại từ chối tôi?”.

“A?”Trương Tấn Phong bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi từ chối cô cho nên cô mới có ý nghĩ đổi thuốc để báo thù tôi?”.

Nữ hầu: “Không sao”

“Làm thế nào cô biết propranolol sẽ kích thích tim mạch””.

“Tôi, tôi vô tình nhìn thấy trên TVI”.

“Cô mua propranolol khi nào?”.

“Hôm trước! Các người có thể trai Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng ồ một tiếng: “Nói cách khác, hai ngày trước cô đã có ý định muốn giết người rồi?”.

“Nhưng hôm đó tôi một câu cũng chưa từng nói với cô” Giọng Trương Tấn Phong trầm xuống.

Người giúp việc nữ nói là vì yêu sinh hận, nhưng ban ngày cô ta lại quyến rũ Trương Tấn Phong , mà propranolol đã được chuẩn bị từ lâu, làm sao cô ta có thể đoán trước được mình sẽ bị anh từ chối?

Người giúp việc nữ khẩn trương toát mồ hôi lạnh, một lát sau, cô ta nói: “Không chỉ hôm nay, trước kia tôi từng lấy lòng anh rất nhiều lần, nhưng anh vẫn luôn nhắm mắt làm ngơi”.

Đây đúng là cắn chặt không buông.

Không cần tra Võ Hạ Uyên cũng biết propranolol khẳng định là do người giúp việc nữ mua, mà lọ thuốc kia đáng lẽ là nên ở trong phòng của cô ta, về phần hôm nay cố ý quyến rũ có lẽ xuất phát từ chân tâm, có lẽ là vì sự việc hôm nay bị bại lộ, tóm lại động cơ nhất định là phải xuất phát từ quá khứ.

“Người sau lưng cô là ai?” Võ Hạ Uyên tiến lên hai bước.

Người giúp việc nữ cắn răng: “Là chủ ý của một mình tôi.”

“Chủ ý của một mình cô?”. Võ Hạ Uyên một cước giãm lên mu bàn tay của nữ hầu, mặc kệ cô ta kêu lên vô cùng đau đớn: “Một ít đau đớn này mà cô đã chịu không nổi huống chỉ là làm ra loại chuyện như vầy, cô không cảm thấy rất gượng ép à?”.

Bỗng nhiên người giúp việc nữ không kêu nữa, cô a cản chặt môi, thẳng đến khi chảy máu.

“Người đó cho cô lợi ích gì?”.

“Tôi cho cô gấp mười.”

“Đủ rồi!” Phùng Ngọc Chỉ gay gắt ngắt lời Võ Hạ Uyên cô: ” Võ Hạ Uyên , người trong nhà cũ đều biết tôi thương xót cho cô gái tên Hiểu Hiểu này, cô nói những lời này không phải là muốn nói cho mọi người biết tôi chính là người đứng sau đấy chứ?””.

“Không phải chị sao?” Võ Hạ Uyên cất cao giọng, tại thời điểm này hận ý cùng sợ hãi trong lòng cô bùng phát, cô nhìn chăm chằm vào Phùng Ngọc Chỉ , cảm thấy người này làm sao có thể ghê tởm đến như vậy, mặc dù bà ta cùng Tấn Phong không hợp nhưng anh cũng đâu có làm ra chuyện gì có lỗi với bà ta? Vì cái gì? Tại sao lại muốn anh phải chết?

Lý trí đột ngột vỡ vụn vào lúc này.

Bỗng nhiên Võ Hạ Uyên tiến lên xé toạc cổ áo Phùng Ngọc Chỉ , đẩy bà ta đập lưng vào bàn ăn, bát đũa loảng xoảng rơi xuống: “Phùng Ngọc Chí , nếu như hôm nay Tấn Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị cho rằng mình có thể sống sót sao?”