Chương 196: Đen ăn đen

Phùng Ngọc Chỉ sửng sốt một lát: “Nhưng mà nhà cũ của nhà họ Trương bán bừa cũng được năm mươi tỉ mà “Cái gì ra cái đó.’ Bùi Tố nho nhã khạc một tiếng: “Nếu lúc đó bà mượn năm mươi tỉ, lấy giấy tờ bất động sản của nhà cũ tới đặt cọc thì cũng ổn thôi, thế nhưng ba mươi tỉ là bà tự chọn, tôi cũng đâu ép bà, còn nữa, tôi để Hàn Dũng hầu hạ bà miễn phí lâu như vậy, không lấy một phân tiền, cách làm ăn buôn bán lỗ như vậy bà tìm đâu ra được hả bà Phùng, tính ra là bà lời đấy nhé.”

Bùi Tố nói xong nhằm hai mắt lại, hơi lạnh càng áp người: “Trả ba mươi tỉ cho tôi đi, bà Phùng à”

Phùng Ngọc Chỉ lấy đâu ra ba mươi tỉ, bây giờ trong thẻ ngân hàng bà ta gộp hết lại chẳng tới ba tỉ!

Ánh mắt Phùng Ngọc Chỉ dần nham hiểm hơn: “Cô Bùi, nếu như cô thư thả cho vài tháng nữa, chuyện đâu còn có đó.”

Bùi Tố năm nghiêng trên ghế sô pha: “Nếu tôi không thư thả thì sao?”

“Cô Bùi , hộ khẩu nhà cũ đúng là ở chỗ cô, nhưng cô nghĩ xem có nóng tay hay là không nóng tay?” Phùng Ngọc Chỉ cười gắn: “Đó là nhà họ Trương đấy”

Giọng nói Bùi Tố uyển chuyển: “Đen ăn đen à?” Cô ta chỉ cười nhưng không hề có chút hoảng loạn nào: “Bà Phùng nghĩ tiệm nhà tôi là mở không ra chắc? Không có kim cương thì sao tôi dám ôm đồ gốm mà sống?”

‘Vừa dứt lời, tiếng đồng hồ treo tường vang lên du dương, giống như loại bùa chú đòi mạng.

Bùi Tố nhìn người đàn ông phía sau một cái, người đàn ông liền thu lại giấy tờ bất động sản.

Phùng Ngọc Chỉ cuống lên: “Cô làm gì vậy?”

“Thời gian ba tháng tới rồi.” Bùi Tố chỉ vào đồng hồ: ‘Ầy, bình tĩnh chứ”“

“Cô to gan thật đấy!” Phùng Ngọc Chỉ tức giận tới run cả ngón tay: “Nhà họ Trương sẽ không tha cho cô đâu!”

Bùi Tố nhếch miệng: “Tiễn khách”

Phùng Ngọc Chỉ vốn định khóc lóc om sòm để uy hiếp Bùi Tố thỏa hiệp nhưng đối phương chẳng sợ sệt chút nào.

Phùng Ngọc Chỉ cuối cùng bị ném ra khỏi sòng bài, đường đường là mẹ của Tổng giám đốc Trương thị, bị người ta ném ra như cái bao tải, trong đó còn có Hàn Dũng đã cho Phùng Ngọc Chỉ vui vẻ một thời gian góp tay vào.

“Hàn Dũng, cậu…

Đàn bà già.’ Hàn Dũng giơ tay sờ sờ miếng cao dán trên thái dương, nghĩ tới cú đấm của Trương Thiên Định hôm đó là nổi điên trong dạ: “Nếu không phải chị Tố dặn dò, người như bà ông đây chẳng thèm liếc mắt nhìn! Dẹp không được chuyện nhà còn chạy ra ngoài chơi làm gì? Hại cho ông đây bị đánh một trận.”

Phùng Ngọc Chỉ khó mà tin nổi: “Hàn Dũng, không phải cậu đối với tôi…”

“Tôi thích bà á?” Hàn Dũng thô lỗ nhổ bãi nước bọt: ‘Làm ơn soi gương hộ cái, tôi mù à mà thích bà? Bây giờ chuyện làm ăn xong rồi, ông đây chẳng cho bà sĩ diện nữa” Hàn Dũng nói xong vui vẻ đi vào sòng bài.

Phùng Ngọc Chỉ ngồi trên đất bao lâu, mãi cho tới khi một người đi đường nhìn bà đầy kinh ngạc, Phùng Ngọc Chỉ vội vã lau mặt, đứng dậy chạy đi Trên đường về Phùng Ngọc Chỉ gọi cho Phùng Ngọc Dũng, hỏi trong tay ông ta có tiền hay không, ai ngờ Phùng Ngọc Dũng vừa nhận máy liền vay tiền, tắt điện thoại ngay lập tức, còn gọi nữa thì tắt máy luôn.

Phùng Ngọc Chỉ giống như bị người ta đánh cho đòn cảnh cáo, bà ta thương Phùng Ngọc Dũng như vậy, Phùng Ngọc Dũng sao lại thấy chết mà không cứu chứ?

Mà Phùng Ngọc Chỉ cũng đánh giá thấp năng lực hành động của Bùi Tố Bùi Tố không những không sợ, thậm chí lập tức gọi điện thoại tới nhà cũ, thật đúng là không khéo, vừa hay là là ông Trương nghe máy.

“Cô nói gì cơ?” Sắc mặt ông Trương bỗng nhiên thay đổi mạnh.

“Bà Phùng mượn 30 tỉ ở chỗ tôi, lấy giấy tờ bất động sản nhà cũ ra thế chấp, bây giờ tới lúc trả nợ, dựa theo hợp đồng, tòa nhà này là của tôi rồi”

Ông Trương lảo đảo chạy lên tâng, chạy tới phòng sách mở ngăn tủ ra, không thể tìm được giấy tờ bất động sản nữa Gậy của ông Trương rơi trên mặt đất, ông chết chân ở góc bàn, găng mà không ngã xuống “Đi! Kéo Phùng Ngọc Chỉ về cho tôi!”

Ông Trương như đang gào lên: “Đồ súc sinh này!”

Đây là nơi ở ba đời của nhà họ Trương, là nơi có gốc gác nhất thành phố Đà Nẵng , dùng cách nói của người đi trước, đây là nhà tổ, không thể động vào, mà Phùng Ngọc Chỉ lại vì 30 tỉ mà đưa giấy tờ bất động sản của nhà tổ cho người lạt Ở cửa, một bóng người nhanh chóng rời đi.

Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên tới tối mới nghe tin, là Trương Trúc Phương kinh sợ chạy tới nói cho họ, giấy tờ bất động sản nhà cũ bị Phùng Ngọc Chỉ lấy ra đặt cọc, Phùng Ngọc Chỉ cũng không thấy đâu rồi.

“Quay lại xem thử sao” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Đừng chọc tức người già” dù sao cũng là ba của Trương Tấn Phong, nếu thật sự có chuyện gì, Võ Hạ Uyên lo lắng trong lòng anh sẽ có bóng đen.

Lúc xe chạy tới nhà cũ đã là đêm khuya, ở phòng khách trừ ông Lệ, Trương Thiên Định và Huỳnh Tố Vân ra, còn có một đám người Bùi Tố ,mà người ngồi bên Bùi Tố khiến ánh nhìn của Trương Tấn Phong run lên.

Kim Hoàn Đông , cũng là một nhân vật nổi tiếng ở thành phố Đà Nẵng Anh ta không có thân phận địa vị cao như Trương Tấn Phong nhưng có một khuôn phép đối nhân xử thế, chủ yếu là khó chơi hơn nữa công việc cũng đặc thù, có câu nói rất hay, người làm ăn đấu không lại quan.

Hóa ra người phía sau Bùi Tố là anh ta.

Vậy thì phiền phức rồi đây, nếu như Trương Tấn Phong đấu với Kim Hoàn Đông chắc chắn không thua, nhưng làm thế nào cũng sẽ bị tên đàn ông như sói kia cắn cho vài cái.

Kim Hoàn Đông sinh ra từ bùn, một căn nhà vô danh nào đó trong hẻm núi, nhưng lại chính người như vậy, lúc bốn mươi tuổi vượt qua một đường chông gai, đứng ở trung tâm quyền lợi, có thể thấy được thủ đoạn và sự tàn nhân.

Mà Kim Hoàn Đông đối với Bùi Tố thật sự là Anh ta dường như cũng không bận tâm thân phận của mình, đối diện với người khác đều không giận mà uy, nhưng Bùi Tố có hành động gì anh ta đều nhìn sang, ngay cả châm thuốc rót nước cũng tự tay làm, đây mới là điều khiến người ta khiếp sợ.

Kim Hoàn Đông thật sự là thương Bùi Tố tới tận xương, bình thường anh ta rất ít khi lộ diện trước đám đông, nhưng đêm nay tự mình ra mặt, là chứng tỏ muốn đòi công bằng cho Bùi Tố .

“Giám đốc Trương à- Bùi Tố nói chuyện có chất giọng ôn nhu của miền Trung, gọi người 1a tới mềm cả xương: “Chuyện đã xảy ra chắc ngài cũng biết rồi, ngài nói nên làm gì đây?”

“Quy tắc là quy tắc” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Dựa theo quy tắc, nhà cũ này nên thuộc về cô.”

Ông Trương lập tức trợn mắt lên Kim Hoàn Đông lặng lẽ nhìn Trương Tấn Phong, đáy mắt cuối cùng đã có tia sóng gợn giống như đang đánh giá.

“Thế nhưng tôi muốn hỏi thử, có con đường nào để chúng tôi ra giá chuộc lại nhà cũ không” Trương Tấn Phong ngồi đối diện Bùi Tố , Võ Hạ Uyên thì yên tĩnh ngồi Ánh mắt Bùi Tố lướt qua người Trương Tấn Phong, bỗng nhiên chỉ tay: “Cái đó”

Tay trắng ngần của Võ Hạ Uyên đặt lên vai Trương Tấn Phong, mà Bùi Tố chỉ là chiếc.

nhãn đá hồng bảo mà năm đó Trương Tấn Phong tốn một trăm triệu mua ở buổi đấu giá, tượng trưng cho bà chủ của nhà họ Trương Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn, không hề do dự: “Không được”

“Vậy tôi chẳng cần gì cả” Dáng vẻ Bùi Tố ung dung: “Nhà cũ thuộc về tôi?”

“Thuộc về cô.’ Trương Tấn Phong trầm giọng.

Trái lại Bùi Tố rất kinh ngạc: “Giám đốc Trương, tôi biết lai lịch cái nhẫn đó, ngài bỏ ra một trăm triệu nhưng nhà cũ này thế nào cũng đáng một trăm triệu chứ, ngài chắc chắn không đổi à?”

“Không đổi” Trương Tấn Phong không hề do dự: “Đất đắt giá ở thành phố Đà Nẵng nhiều hơn, lập một nhà tổ mới cũng không phải không được, nhưng mà thứ vợ thích là duy nhất, nói sao cũng không đổi”

Được!” Kim Hoàn Đông bỗng nhiên gật đầu thật mạnh…