Chương 219: Mắt anh có vấn đề hay sao?

Người của đài phát thanh và truyền hình nhanh chóng chào hỏi lại Võ Tư Hàm, nịnh hót nói: “Tổng giám đốc Hàm sao?”

Sau khi Võ Tư Hàm bước vào, anh ta bắt †ay từng người một, khi đến lượt Võ Hạ Uyên, anh ta dùng đầu ngón tay móc vào lòng bàn tay cô, ánh mắt quỷ quyệt.

Võ Hạ Uyên lại thở dài thườn thượt, anh trai cô thật sự nhàm chán mà.

Võ Tư Hàm là doanh nhân thành đạt nhất ở An Giang, Võ Tư Hàm không bí ẩn như Trương Tấn Phong, vì vậy hầu hết những người tiếp xúc với giới thượng lưu đều biết đến anh ta, hơn nữa nhà họ Võ đã làm ăn với nhà họ Diệp ở Tiền Giang trong hai năm qua.

Vì vậy Võ Tư Hàm và Diệp Vĩ Thanh cũng quen biết nhau.

Nhìn cách Võ Tư Hàm và Diệp Vĩ Thanh thoải mái nói chuyện, Lâm Diệu Thương nhanh chóng cảm thấy lấy được cảm giác cân bãng, như vậy mới đúng chứ, Đỗ Minh Thông và Võ Hạ Uyên kia là cái thá gì chứ, dựa vào họ mà muốn làm chủ chương trình sao?

‘Võ Tư Hàm ngồi bên cạnh Võ Hạ Uyên, vừa bóc tôm vừa trò chuyện với Diệp Vĩ Thanh, sau khi bóc xong liền tranh thủ đặt lên đĩa của Võ Hạ Uyên.

‘Võ Hạ Uyên sững sờ, mọi người cũng đều sửng sốt.

Ngay sau đó Võ Tư Hàm nhanh chóng nhận ra, ho nhẹ hai tiếng rồi trầm giọng nói: “Xin lỗi cô Uyên, tôi tưởng cái đĩa này dùng để đựng rác.”

Đĩa đựng rác mà anh lại để tôm lên đó sao? Vẻ mặt Võ Hạ Uyên đầy bất lực.

Lâm Diệu Thương lúc này cũng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên mở miệng nói: “Tổng giám đốc Hàm có lẽ để nhầm, vậy thì cũng không sao. Anh muốn vứt đi thì vứt đi, đợi một lúc nữa tôi lấy cho anh một cái đĩa mới” Lời nói này hoàn toàn không để ý tới Võ Hạ Uyên, còn mang theo một loại cảm giác không thể giải thích được đó là tổng giám đốc Hàm chính là không coi cô ra gì nên mới lấy đĩa của cô coi làm chỗ đựng rác.

Câu nói chó dại cắn người cũng không phải là không có lý, Võ Hạ Uyên thầm nghĩ.

Võ Tư Hàm hờ hững liếc nhìn Lâm Diệu Thương, sau đó quay sang trò chuyện với Kim Hoàn Đông.

Trên mặt Lâm Diệu Thương chợt thoáng qua vẻ xấu hố, cô ta cúi đầu bối rối ngượng ngùng.

Diệp Vĩ Thanh đột nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, cảm giác sai rồi sao? Võ Tư Hàm dường như rất bảo vệ Võ Hạ Uyên, hành động bày thức ăn lên đĩa Võ Hạ Uyên vừa rồi rất tự nhiên và thân mật, như thế anh ta đã làm vô số lần trước đó.

Con người Kim Hoàn Đông hướng nội hơn, vì vậy Võ Tư Hàm chỉ nói vài câu với anh ta, sau đó quay sang nói chuyện cùng với vị họ.

Chu về chủ đề trong ngành giải trí. Võ Tư Hàm là cũng muốn lấn thân đầu tư ngành này sao?

“Đến lúc đó, hy vọng ảnh đế Diệp Vĩ Thanh có thể đến tham gia làm công tác tuyên truyền cho chúng tôi” Võ Tư Hàm cười nói.

Diệp Vĩ Thanh gật đầu: “Điều này là đương nhiên rồi”

Võ Tư Hàm nhìn người đàn ông bên cạnh ‘Võ Hạ Uyên hỏi: “Cậu là Đỗ Minh Thông sao?”

Sau một hồi ngồi phía sau hậu trường, Đỗ Minh Thông lại một lần nữa được gọi đến tên, anh ta nhanh chóng ngồi thắng người đáp: “Vâng, tổng giám đốc Hàm”

“Con người cậu cũng được đó.” Võ Tư Hàm gật đầu: “Đến lúc đó cậu cũng đến nha”

Vẻ mặt mọi người đều thay đối, Lâm Diệu Thương vô cùng kích động nói: “Tổng giám đốc Hàm?”

“Sao vậy?”

Lâm Diệu Thương bình tĩnh lại, cố gắng hết sức phân tích một cách chuyên nghiệp: “Nếu tổng giám đốc Hàm thực sự muốn làm trong ngành giải trí này, lần tuyên truyền đầu tiên rất quan trọng, nên mời các ngôi sao nổi tiếng mới có thể giữ được chỗ đứng.

Đỗ Minh Thông vừa lắc vừa uống một ly rượu đỏ, đáy ly rượu vang hiện lên một màu trắng pha lê tinh khiết, mặt anh ta không chút biểu cảm.

Võ Hạ Uyên gật đầu hài lòng, ngồi yên như vậy cũng tốt.

“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên im lặng nói tiếp: “Ảnh đế Diệp Vĩ Thanh cùng tổng giám đốc Hàm đây vân là chỗ quen biết cũ, chỗ bạn bè với nhau giúp đỡ nhau cũng không thành vấn đề, nhưng Đỗ Minh Thông chỉ là nghệ sĩ của công ty Thiên Thần, hiện tại cũng chưa có danh tiếng gì muốn tham gia sự kiện lớn như vậy e rằng cũng khó được sự cho phép của công ty”

‘Võ Tư Hàm đã hiểu ra chút ít: “Là vậy sao.”

Lâm Diệu Thương trừng mắt nhìn Võ Hạ Uyên, coi như là quen biết sao. Diệp Vĩ Thanh là nghệ sĩ của công ty Vạn Thịnh nổi tiếng nhà họ Diệp, Vạn Thịnh cũng có thể được coi là một trong những cây đại thụ trong ngành giải trí. Bọn họ đã bắt đầu muốn xúc phạm đến Diệp Vĩ Thanh rồi, vậy thì những ngày tháng sau này sẽ khiến các người không thể tiến thêm bước nào nữa!

“Mắt cô có vấn đề sao?” Võ Tư Hàm đột nhiên trở mặt.

Lâm Diệu Thương sửng sốt: ‘Tổng giám đốc Hàm?”

“Cô không có việc gì làm sao, nhìn chăm chằm người khác làm gì vậy?” Ánh mắt Võ Tư Hàm trở nên u ám: “Nếu như bị bệnh thì đến bệnh viện gặp bác sĩ khám đi, đừng để người ta trên bàn ăn mất khẩu vị như vậy chứ”

Cho dù tâm lý của Lâm Diệu Thương có tốt đến đâu, lúc này mắt cô ta cũng phải đỏ hoe.

Diệp Vĩ Thanh kịp thời giải vây: “Đi ra ngoài”

Lâm Diệu Thương vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng riêng, che miệng lại.

Tốc độ thay đổi sắc mặt của Võ Tư Hàm có thể cho là hạng nhất, đột nhiên phong thái lại trở nên dịu dàng hào hứng: “Nào, mọi người cạn ly”

Đỗ Minh Thông thở dài một hơi, anh ta rất thích quay phim, nhưng thực sự thật không quen với những tình huống như thế này, nếu không giữ được cử chỉ hành động ánh mắt của mình đúng mực, không thì sẽ bị những nhà đầu tư trong ngành cùng nhau làm nhục.

Võ Hạ Uyên thấy Đỗ Minh Thông khó chịu, suy nghĩ một chút liền nói nhỏ với anh ta: “Thực ra tổng giám đốc Hàm rất dễ nói chuyện”

Đỗ Minh Thông gật đầu không tin lắm.

Võ Hạ Uyên lại nói: “Anh ấy là anh trai của tôi Con ngươi của Đỗ Minh Thông giật liên tục, hai mắt trợn to nhìn Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên nói thêm: “Anh trai ruột”

Đỗ Minh Thông: “…”

“Hai người đang bí mật nói chuyện gì vậy?” Võ Tư Hàm nhìn Võ Hạ Uyên và Đỗ Minh Thông, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

“Nói chuyện với nghệ sĩ của em về công việc trong tương lai” Võ Hạ Uyên cố ý nhấn mạnh hai chữ “nghệ sĩ của em”.

Võ Tư Hàm mim cười gật đầu.

Lúc ăn xong bữa cơm này đã là mười một giờ tối Sau khi đến hầm để xe, nhìn xung quanh không có người Võ Hạ Uyên bí mật nhìn sang Đỗ Minh Thông, sau đó kéo Võ Tư Hàm qua một bên.

“Anh làm gì vậy? Hôm nay suýt chút nữa hù chết em rồi ‘Võ Tư Hàm ôm Võ Hạ Uyên, vài giây sau mới thả ra: “Ai nói em luôn bảo anh đợi, nhưng đến một cuộc gọi điện thoại cũng không có.

Anh chỉ có thể trực tiếp đến xem em sao rồi, Trương Tấn Phong cũng vậy nữa, bỏ thêm chút tiền đầu tư không được sao?”

“Là em bảo Trương Tấn Phong không được xen vào chuyện này đó.” Võ Hạ Uyên giải thích: “Bãng không còn có cảm giác gì là thành tựu nữa chứ? Không lẽ nhờ hai người trải sẵn đường cho rồi em cứ vậy mà bước lên đi sao?”

“Anh biết rồi” Võ Tư Hàm âu yếm xoa đầu Võ Hạ Uyên: “Nếu mọi chuyện đều an toàn với em thì không sao cả, có chuyện gì có thể gọi điện cho anh”

“Vâng”

Trong bóng tối, một vài tia sáng lóe lên, kèm theo một âm thanh tiếng cửa đóng lại, nhưng không ai nhận ra.

Nửa đêm Võ Hạ Uyên mới về đến nhà, phòng khách không bật đèn, Võ Hạ Uyên nghĩ là Trương Tấn Phong đã ngủ, ai ngờ đến vừa bật đèn lên, cô phát hiện người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, trên người không đắp chăn.

Võ Hạ Uyên nhanh chóng bước hai bước tới đó, vỗ nhẹ vào vai Trương Tấn Phong: “Tấn Phong? Tấn Phong?”

Trương Tấn Phong từ từ mở mắt ra, cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi trong mắt vẫn chưa biến mất: “Em về rồi sao?”

‘Võ Hạ Uyên đột nhiên cảm thấy đau lòng, trước đây đều là cô ở nhà đợi người đàn ông này, nhưng bây giờ vị trí của cô đã đảo lộn, nhìn thấy bộ dạng Trương Tấn Phong không có người chăm sóc, sắc mặt mệt mỏi tiều tụy khiến cho cô không muốn làm gì nữa.

“Sao anh không đắp chăn? Nếu bị cảm thì phải làm sao chứ?” Võ Hạ Uyên gay gắt chỉ trích anh, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng.

Trương Tấn Phong ngồi dậy, thuận theo tư thế gối người lên vai Võ Hạ Uyên, trầm giọng nói: “Không sao, cũng không lạnh lắm”

“Buổi tối anh cùng Bào Ngư đã ăn gì chưa?” Võ Hạ Uyên hỏi anh theo thường lệ.

“Đã bảo Phùng Bảo Đạt chuẩn bị một bữa ăn dinh dưỡng thịnh soạn rồi”

‘Võ Hạ Uyên gật đầu: “Còn anh thì sao? Có ăn cơm dinh dưỡng không đấy?”

Trương Tấn Phong không nói gì cả.

Võ Hạ Uyên cau mày: “Anh không ăn gì sao?”

Người đàn ông dụi dụi vào vai Võ Hạ Uyên vài cái: “Ăn không ngon chút nào hết, anh cũng không biết làm sao Bào Ngư lại có thể nuốt được.”

Đây là hành động như một đứa trẻ đang làm nũng sao? Võ Hạ Uyên ngây người ra, chỉ cảm thấy nửa người anh đang dựa vào vai cô có chút tê dại “Sau đó anh ăn gì rồi?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi, Trương Tấn Phong có chút đuối lý ‘Võ Hạ Uyên không thể bỏ qua vấn đề này được sao.

Trương Tấn Phong rầu rĩ phì cười nói: “Mì trứng nấm hương.”