Chương 241: Tôi là người có chỗ dựa

Diệp Vĩ Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Diệu Thương, xoa nhẹ đầu lông mày rồi thấp giọng dặn dò với vệ sĩ bên cạnh: “Đưa Lâm Diệu Thương ra ngoài đi” Anh ta dừng lại: “Đừng để cô ta đến gần Vạn Thịnh trong bất cứ trường hợp nào. “

Vệ sĩ chịu trách nhiệm về sự an toàn của nhà họ Diệp cũng được coi là lâu năm. Ông tz cũng có một số đặc quyền, ông ta thì thầm: “Cậu Vĩ Thanh, có cần tôi phân phó xuống dưới không?” Dù sao lần này Lâm Diệu Thương đã suýt gây ra rắc rối lớn cho Vạn Thịnh. E rằng sẽ khó tiếp tục làm việc trong giới người đại diện này.

Diệp Vĩ Thanh lắc đầu: “Thả cô ta ra thôi, chỉ cần tránh xa Vạn Thịnh là được”

“Tôi hiểu rồi Đang nói chuyện thì Trương Tấn Phong không để ý đến mọi người, đưa Võ Hạ Uyên tìm nơi yên tĩnh hơn ngồi xuống.

“Đi làm việc của em đi” Trương Tấn Phong buông tay Võ Hạ Uyên ra: “Anh ở chỗ này chờ em”.

Võ Hạ Uyên kéo trở lại, rõ ràng là cảm động muốn hỏng luôn rt đây?”

“Anh nói là linh cảm, em có tin không?”

Trương Tấn Phong một tay vuốt cằm: “Anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn”

Làm sao mà Võ Hạ Uyên có thể tin được?

Nhưng cho dù Trương Tấn Phong có làm gì đi nữa, cô cũng sẵn lòng tin tưởng: “Vậy thì cảm ơn chồng”.

Mắt Trương Tấn Phong thâm tình: “Đi ngay, đừng trêu chọc anh”

“Tuân lệnh!”

Người đại diện của Đỗ Minh Thông hóa ra là vợ của Trương Tấn Phong, đây đúng là một tin tức nóng hổi! Nhưng nhìn dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng khó chịu của tổng giám đốc Lệ, giới truyền thông có mặt cũng không dám nói lung tung. Dù sao, đó là “quy tắc” của ngành là không tùy ý phát đi thông tin liên quan về Trương Tấn Phong.

Diệp Vũ chìm trong đám người, dáng vẻ run rẩy, nhìn Võ Hạ Uyên nâng ly rượu lên cười với mọi người một cách khéo léo và tinh xảo, dung mạo hoàn hảo của cô cùng ánh mắt luôn dõi theo của Trương Tấn Phong vừa rồi, người cô ta thiếu chút nữa không kiềm chế được sự hoảng sợ cùng đố kị! Vốn tưởng rằng hôm nay không chỉ có thể giẫm lên người đại diện của Đỗ Minh Thông, còn có thể để cho vợ chồng Trương Tấn Phong sinh ra hiềm khích, ai biết được mọi thứ đều là giả! Hai vợ chồng họ lại dối trời qua biển!

Nghĩ đến điều này, Diệp Vũ cảm thấy chua xót một hồi, Trương Tấn Phong thực sự rất cưng chiều Võ Hạ Uyên và cho cô tất cả. Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng nở một nụ cười bình tĩnh rồi chậm rãi bước tới Đạo diễn Phùng cùng đạo diễn Lý đang “chỉ trích” Võ Hạ Uyên, thậm chí cả Đỗ Minh Thông đã quen biết từ lâu cũng quở trách một trận, đột nhiên có một giọng nữ chen vào: “Chẳng trách anh Thông có thế đạt được kết quả như vậy chỉ trong nửa năm, hóa ra là công lao của bà chủ Lệ”

Võ Hạ Uyên quay đầu nhìn Diệp Vũ, nhận thấy máy quay đang chĩa vào mình, cười nói: “Diệp tiểu thư chắc là có chỗ không biết. Từ khi tôi dự định tiến vào Thiên Thần, tôi đã cùng chồng mình làm ra ba quy ước. Anh ấy sẽ không phụ giúp gì hết. Tất cả tùy vào khả năng của tôi”

“Vậy thì tài nguyên của cô làm thế nào mà có?

“Màn kịch với đạo diễn Phùng là do công ty sắp xếp. Khi đó, công ty cho mỗi người mới một cơ hội tốt, chúng tôi khó khăn lắm mới lấy được” Võ Hạ Uyên giải thích: “Không ngờ Đỗ Minh Thông lại không chịu thua kém và chinh phục được đạo diễn Phùng băng kỹ năng diễn xuất của anh ta”

Đạo diễn Phùng được mệnh danh là “đá tảng” trong làng giải trí, nếu cho rằng người này không tốt thì dù có hậu thuẫn sau lưng cũng không được, ông ta gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng nếu Đỗ Minh Thông diễn không tốt, tôi chỉ cần trực tiếp thay đổi người, tiền công cho anh ta cũng không cao. “

Một số phóng viên đã chú ý đến bên đây, không nhịn được mà hỏi tới cùng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó là đại ngôn của tạp chí Bazaar, Đỗ Minh Thông thật may mắn. Người phụ trách của tạp chí Bazaar đã liếc mắt chọn trúng.

Sau khi bộ phim truyền hình của đạo diễi Phùng được phát hành, các người đều biết rằng đại ngôn và quảng cáo đều lũ lượt kéo đến Đỗ Minh Thông”

Tạp chí Bazaar là một tên tuổi lớn đến từ Châu Âu, tập trung vào sự sang trọng nhẹ nhàng, ông chủ là một người ngoại quốc khó tính, từ ngoại hình đến thực lực đều không thể dựa vào các mối quan hệ.

Đỗ Minh Thông đứng bên cạnh Võ Hạ Uyên, với nụ cười điềm tĩnh quy chuẩn trên môi, sau bao nhiêu trải nghiệm, anh ta đã sở hữu những phẩm chất tâm lý mà một ảnh đế cần phải có.

Như vậy, Đỗ Minh Thông thực sự đã leo lên vị trí này bằng chính thực lực của mình, bà chủ Lệ có thể cung cấp tài nguyên, nhưng đó cũng là năng lực của chính cô và kỹ năng diễn xuất của Đỗ Minh Thông ai cũng thấy rõ.

“Vậy tại sao bà chủ Lệ lại muốn trở thành một người đại diện?

Võ Hạ Uyên chăm chú trả lời: “Ban đầu tôi muốn thử những điều mới, rồi dân dần yêu thích. Thiên Thần là tài sản do chồng tôi đứng tên, tôi tất nhiên hy vọng nó sẽ ngày càng tốt hơn”

“Bà chủ Lệ trong quá trình mang anh Thông đến ngôi vị ảnh đế đã gặp không ít khó khăn sao?”

“Đương nhiên” Võ Hạ Uyên cười: “Rời khỏi chỗ nương tựa của chồng tôi, rất nhiều chuyện tôi phải dựa vào chính mình. Người khác luôn lạnh lùng, nhưng đây là một loại kinh nghiệm sống khác, vô cùng tốt”

“Bà chủ Lệ không lo thất bại à?”

Nếu như Đỗ Minh Thông không có năng lực này, thì chỉ có thể theo quy trình của công ty mà lui về phía sau nói chuyện..” Người phụ nữ vốn dĩ hiền lành ít nói bỗng nhiên sáng mắt lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ như khi ước mơ bắt đầu nảy mầm năm mười tám tuổi: “Tôi có chỗ dựa, không lo chết đói. “

Ngón tay đang gõ vào màn hình nên bỗng nhiên cong lên, chỗ dựa sao? Anh bất giác nhếch lên khóe miệng, hai chữ này từ trong miệng Võ Hạ Uyên phun ra, thật sự nghe rất êm tai.

Có người bắt gặp cảnh này và lặng lẽ bấm nút chụp. Diệp Vũ mặt lạnh, bên tai “ong ong” vang vọng.

“Muộn rồi, các người tiếp tục đi, tôi đi về trước” Võ Hạ Uyên chào hỏi những người xung quanh, sau đó căn dặn với Đỗ Minh Thông: “Đừng uống quá nhiều, để Trần Duy Hòa đưa em trở về, em vừa mới lấy được vị trí ảnh đế, đừng ở đây để người ta bắt lấy sơ hở”

Đỗ Minh Thông gật đầu: “Chị Hạ Uyên, em hiểu rồi”

Vừa dứt lời Trương Tấn Phong cũng vừa đi tới, anh liền gật đầu nhẹ với một vài người quen Võ Hạ Uyên, đạo diễn Phùng, đạo diễn Lý hay những ngôi sao của làng giải trí, nhưng ở Trương Tấn Phong không nói gì, chỉ gật đầu cũng để bọn họ thụ sủng nhược kinh.

Diệp Vũ ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo.

bay bổng trong không khí, trong lòng chợt có chút bối rối, người đàn ông này giống như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trên đường vào âm phủ, với vẻ đẹp và sức hút chết người xuyên thấu bóng đêm, cô ta không khỏi bước theo Trương Tấn Phong, đột nhiên một bàn chân không vững.

Dường như Trương Tấn Phong liếc mắt thấy, liền dẫn Võ Hạ Uyên bước nhanh về phía trước, Diệp Vũ vì chuyện này mà suýt chút nữa ngã xuống, may là Diệp Vĩ Thanh chạy tới kịp thời đỡ lấy cô ta.

“Làm sao vậy?” Trong vô thức Võ Hạ Uyên muốn nhìn lại.

Trương Tấn Phong chắn tâm mắt của cô, cúi người nhanh chóng hôn lên môi người phụ nữ: “Không có chuyện gì, về nhà thôi.”

Một số phóng viên: “… Chúng tôi đã nhìn thấy! Nhưng không phát được, thật là đau lòng nha!

Diệp Vĩ Thanh nén giận kéo Diệp Vũ đến một góc vắng vẻ, thấp giọng nói: “Đó không phải là người mà em có thể nghĩ tới. Chäc em đã nhìn thấy cách anh ta và cô Hạ Uyên đối xử với nhau, nên đừng gây phiên phức cho nhà họ Diệp!”

Diệp Mặc có chút hụt hãng: “Không có anh, em chỉ… em chỉ là…”

“Được rồi, Diệp Vũ” Diệp Vĩ Thanh ngắt lời, ánh mắt thâm thúy: “Không phải đồ của mình thì đừng có mà nghĩ đến, cứ như vậy đi, chúng ta hãy sống cuộc sống của mình”

‘Vừa đi ra ngoài cửa Trương Tấn Phong cởi áo khoác khoác lên người Võ Hạ Uyên, xiết chặt vai cô mà nói: “Biểu hiện của vợ đêm nay rất tốt”

“Đó là do thầy dạy tốt” Võ Hạ Uyên cười Trương Tấn Phong liếc cô một cái, ai biết ‘Võ Hạ Uyên vừa lên xe liền đè anh lên ghế xe, Phùng Bảo Đạt không có liếc mắt nhìn, nâng màn che lên, Võ Hạ Uyên cũng không nói lời nào hôn một cái thật dài.

Thích anh, yêu anh, muốn chia sẻ mọi niềm vui với anh.