Trương Thiên Định nhìn Võ Hạ Uyên chằm chằm, vẻ mặt lạnh nhạt. Lúc này cô mới phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, đã không còn thấy sự lưu manh thiếu nghiêm túc luôn trên mặt anh ta nữa.

Thay vào đó, đáy mắt Trương Thiên Định trở nên u ám hơn, “Anh đến thăm ông à?” Võ Hạ Uyên cười hỏi.

“Ừm”” Trương Thiên Định gật đầu, quay người tiến vào nhà cũ.

Phùng Ngọc Chỉ cũng ở đây, có thể nói bà hận Trương Tấn Phong thấu xương, cho nên vẻ đối với Võ Hạ Uyên cũng không tốt đẹp gì, nhưng Võ Hạ Uyên cũng không thèm để ý.

Phùng Ngọc Chi nhìn món quà Võ Hạ Uyên để ở trên bàn, cười nói: “Chuyện này quả thật không bình thường, bây giờ cô đều mang đồ tốt đến nhà họ Trương rồi. Ý là, trước đó làm sao cô có thể mua nổi?

Võ Hạ Uyên không thèm để ý nó: “Vâng, đều là Tấn Phong chuẩn bị.”

Nghe được xưng hô của Võ Hạ Uyên với Trương Tấn Phong, tay Trương Thiên Định đang đặt trên đầu gối hơi siết lại.

Ánh mắt Phùng Ngọc Chỉ trở nên hung dữ, hừ lạnh một tiếng: “Cô và Trương Tấn Phong quả thật là hợp nhau lắm, bây giờ tiền mà các cô cậu đang tiêu, cô cho rằng đó là tiền của ai?”

Có thể Phùng Ngọc Chí đến chết cũng không nghĩ ra được, tại sao di sản chồng.


mình để lại lại rơi vào tay Trương Tấn Phong, lại nhìn Võ Hạ Uyên, thật sự càng lúc càng giống người đàn ông kia, nhất là bộ dạng khinh thường người khác!

“Câu nói này của chị dâu” Võ Hạ Uyên nuốt nước bọt: “Hoa hồng hàng năm Phong Thiên chia cho chị cũng không thấp đâu.”

“Cái đó vốn là tôi nên được, có vấn đề gì?

‘Vẻ mặt Võ Hạ Uyên trầm tĩnh: “Vậy chị dâu có cảm thấy cảm thấy, nếu như chị tiếp quản Phong Thiên, còn có thể có được nhiều như vậy hàng năm sao?”

Phùng Ngọc Chỉ là một bà chủ nhà giàu thích mạt chược, không hề biết một chút kiến thức kinh thương nào. Bà cũng không thử nghĩ rằng, nếu Trương Tấn Phong thật sự muốn chiếm Phong Thiên làm của riêng, làm sao có thể cho nhà bọn họ nhiều tiền như vậy?

Mặc dù Trương Tấn Phong chưa hề nhắc đến nhưng Võ Hạ Uyên hiểu, anh không ham muốn điều gì của nhà họ Trương. Người đàn ông như thế nên dù có đặt ở chỗ nào đều có thể trở thành người ở trên đỉnh, thế nhưng anh gỡ không nổi gánh nặng trên vai, vậy mà hết lần này tới lân khác Phùng Ngọc Chỉ đều không biết tốt xấu.

Không chỉ Phùng Ngọc Chỉ Trương Thiên Định bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Cô cho rằng cô hiểu rõ hơn Trương Tấn Phong?

Lại hiểu rõ chúng tôi được bao nhiêu? Võ Hạ Uyên, làm người tốt nhất là tự mình hiểu lấy”

“Tôi không hiểu sao?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi: “Dù gì tôi cũng là thím Hai của cậu, nói hai câu cũng không quá.”

Trương Thiên Định nghe vậy phất tay đập chén trà trong tay, dọa Phùng Ngọc Chỉ biến đổi sắc mặt.

Võ Hạ Uyên không phản ứng lại, chợt nhớ rằng Trương Tấn Phong có từng nói: “Trương Thiên Định người này tuổi vẫn còn rất trẻ.”

Cho nên không giữ được bình tĩnh.

“Làm gì? Về nhà một chuyến đập đồ cho tôi nhìn?” Ba Trương chống gậy chống từ trên lầu đi xuống, lạnh nhạt liếc Trương Thiên Định.

Phùng Ngọc Chỉ: nhanh chóng đứng dậy hoà giải: “Không có ba, Thiên Định cầm không chặt thôi.”

“Tôi thấy là do trong lòng anh không ổn!”

Cha Trương thấp giọng nói: “Hạ Uyên nói không sai, con bé làm vợ của Tấn Phong, tuyệt đối có quyền nói chuyện ở cái nhà này!”

Phùng Ngọc Chỉ không dám ngỗ nghịch với cha Trương, chỉ căm hận trừng Võ Hạ Uyên.

“Mua đồ tốt gì rồi?” Cha Trương đổi sang dáng vẻ cười tủm tỉm, nhìn về phía trên bàn quà tặng: “Ái chà, trà Thái Nguyên! Đúng lúc trong nhà vừa mới hết, tốt cho cái miệng của ba rồi”


Võ Hạ Uyên cười nói: “Ba thích là tốt “Dối trái” Phùng Ngọc Chỉ nhỏ giọng lầm bầm, Võ Hạ Uyên làm như không nghe thấy.

“Bên phía Tấn Phong ba đại khái cũng hiểu rõ, nếu con cảm thấy không an toàn thì đến nhà chính ở một thời gian ngắn” Ba Trương nói.

Trương Thiên Định nhíu mày: “Sao lại không an toàn?”

Ba Trương không trả lời, nói tiếp: “Còn nữa, đã giải quyết được khúc mắc thì tính toán tốt chuyện sau này một chút” Ông cụ nhìn Võ Hạ Uyên cười hiền lành: “Các con suy nghĩ một chút về con cái đi.”

Trong lòng Võ Hạ Uyên khẽ động: “Vâng thưa Ba”

Nhưng lời này không biết đâm chọt chỗ đau nào của Phùng Ngọc Chi, sắc mặt bà ta bỗng thay đổi: “Ba, câu này của ba là có ý gì?

Thiên Định không phải cháu trai của ba sao?”

Ba Trương nhìn về phía Phùng Ngọc Chỉ, không hiểu gì nói: “Con lại đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

“Con nói hươu nói vượn?” Giọng nói của Phùng Ngọc Chí bén nhọn: “Một người sống sờ sờ như Thiên Định mà ba lại không nhớ thương, cả ngày nhớ đứa con chưa ra đời của Trương Tấn Phong!”

“Mẹt” Trương Thiên Định thấp giọng quát , dù anh ta không hợp với Trương Tấn Phong, nhưng cũng không phải không biết phải trái, từ nhỏ ông nội đã đã đối xử với anh rất tốt.

Ba Trương tức giận không hề nhẹ, thở dốc thật sâu một chút: “Được, cô cảm thấy nhà họ Trương tôi bạc đãi mẹ con các cô đúng không? Cút! Cút ra ngoài ngay bây giờ cho tôi!”

Phùng Ngọc Chỉ tự biết mình nói sai, lập tức đổi sang dáng vẻ tủi thân, nước mắt rưng rưng: “Thật xin lỗi ba, do con nhất thời nóng vội, không phải cố “Ba bớt giận.” Võ Hạ Uyên hóng chuyện đủ, bưng chén trà đưa cho ba Trương: “Chị dâu tính tình thẳng thắn, không có ác ý.”

Phùng Ngọc Chi cắn răng nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên, cảm thấy người phụ nữ này trước giờ thật sự chưa từng chưa chướng mắt.

Võ Hạ Uyên tiếp tục nói chuyện với cha Trương , Phùng Ngọc Chi không chờ tiếp được nữa, tìm cớ rồi dẫn Trương Thiên Định đi. Võ Hạ Uyên nhìn bóng lưng của bà, âm thầm thở dài, nỗi hận của bọn họ cùng một nhà bác cả dường như không thể giải quyết được.

“Chị dâu của con chính là loại người này.”

Ba Trương thở dài: “Từ khi gả vào nhà họ Trương vẫn luôn như thế này. Nếu như không phải vì bố của Thiên Định qua đời quá sớm, ba lo lắng rằng sẽ ảnh hưởng đến thể xác và tỉnh thần của đứa bé thì ba sẽ không để chị dâu của con dẫn theo Thiên Định, dạy ra thành cái dạng gì rồi”

“Tính tình hung dữ như thế này cũng tốt.”

Võ Hạ Uyên nói thật: “Chí ít Trương Thiên Định lớn lên không bị lệch lạc, nếu là loại người khẩu Phật tâm xà thì mới khó.”


Cha Trương mỉm cười nhìn Võ Hạ Uyên: “Do nó thay đổi không nhỏ”

Thay đổi sao? Võ Hạ Uyên nghĩ thầm, chỉ là không muốn lại bị người khác khinh rẻ.

Võ Hạ Uyên lại cùng ba Trương nói vài câu thêm một lát thì rời khỏi nhà cũ, mới đi được nửa đường, Trương Tấn Phong đã gọi điện thoại đến: “Tới đâu rồi?”

Võ Hạ Uyên nhìn ra ngoài: “Đại khái còn nửa tiếng nữa là về đến.”

“Được.” Trương Tấn Phong hỏi thăm: “Có mang theo vệ sĩ không?”

“Đương nhiên.”

“Được, có thể một tiếng sau anh sẽ về nhà, muốn ăn cá luộc.” Giọng điệu Trương Tấn Phong dịu dàng, Võ Hạ Uyên bất giác đỏ mặt, cũng dịu. dàng nói: “Em làm cho anh.”

“Ừm” Cúp điện thoại, Trương Tấn Phong từ tốn nhận khăn từ tay Phùng Bảo Đạt, lau vết máu mới vừa bản tung tóe lên mặt. Trong căn phòng mờ tối, anh nhìn chằm chăm người đàn ông đang nằm rạp trên mặt đất thoi thóp, cười lạnh: “Xem ra Lê Minh Khanh căn bản không để ý đến sống chết của mày, phế tay đi, giữ lại mạng, về nói cho anh của mày, còn dám đụng Võ Hạ Uyên chút nào, lần sau kẻ tao phế chính là nó.”

Phùng Bảo Đạt bất giác rùng mình một cái.

Ở Cần Thơ mọi người đều nói Trương Tấn Phong máu lạnh vô tình, nhưng bọn anh chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ tức giận thật sự của người đàn này. Từ khi anh tiếp quản Phong Thiên, mong muốn rất ít, giống như mưa bom bão đạn trước kia, đoạn thời gian lưỡi dao liếm máu đó với anh mà nói mới là trạng thái bình thường.

Tóm lại, Lê Minh Khanh không có mắt, không phải chỉ đơn giản gây sự với chó với mèo mà là với một con mãnh thú đang trợn mắt ẩn núp trong bóng tối.

Trương Tấn Phong mặt mày nặng nề đi ra khỏi nhà kho, mùi máu tanh trên người anh tản ra trong gió, vừa nghĩ tới Võ Hạ Uyên đang ở nhà chuẩn bị bữa tối cho anh, khóe miệng người đàn ông hơi cong lên.