Hôm nay là sinh nhật của Trương Thiên Định, cho dù ông Phúc có tức giận đến đâu ông cũng không thể hiện ra trước mặt nhiều người như vậy, sau lưng Phùng Ngọc Chi đã sửng dụng rất nhiều mánh khóe cũng đã sớm trơ lì rồi, Bà ta có người chồng đã chết và còn có Trương Thiên Định làm chỗ dựa, bà ta biết rằng chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn, ba Trương sẽ không làm gì bà ta cả.

“Đứa cháu gái này của tôi từ nhỏ đã rất hiểu chuyện rồi, ở nhà cũng đã quen làm việc nhà, nhưng những chuyện bưng trà rót nước này làm sao con có thể làm được chứ?”

Phùng Ngọc Chi vừa nói vừa đẩy Phùng Vũ Ninh một cái: “Còn không mau ngồi xuống đi.”

Phùng Vũ Ninh di chuyển, ánh mắt miễn cường rời khỏi người của Trương Tấn Phong.

Võ Hạ Uyên cười lạnh, trí thông minh này thật sự không được rồi, bà ta vẫn luôn ở trong bếp, làm sao biết được Phùng Vũ Ninh lại đến bưng trà rót nước cơ chứ?

Phùng Ngọc Chỉ có vẻ là người thông minh, bà ta quy tất cả mọi chuyện thành một sự hiểu lầm, nhưng mấy người ở đây mấy ai không phải là người từng trải chứ? Sắc mặt của Trương Thiên Định đã có chút khó coi rt Chẳng bao lâu sau mọi người đã đến đủ hết rồi, ngoại trừ bạn bè của Trương Thiên Định ra thì còn có một số người của nhà họ.

Trương nữa cũng đến tham gia, Võ Hạ Uyên chỉ nhận ra một vài người, còn những người khác cô chưa từng gặp qua lạng hòa nhã của ba Trương khiến cho mấy người trẻ tổi không cần cẩn trọng nữa, không khí đã nhanh chóng trở nên sôi động hẳn lên, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười vui.

Sau khi ăn xong, người giúp việc lấy mấy chục chai cocktail ra, mấy người trẻ tuổi xúm vào, Võ Hạ Uyên nghe bọn họ nói lát sẽ đi hát Karaoke, nghe bọn họ nói nhà cổ thật sự rất đẹp, ba Trương rất ân cần tử tế.

Trương Tấn Phong vẫn luôn cúi đầu không nói gì, đột nhiên anh cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.


Võ Hạ Uyên gần như nhảy dựng lên, giật lấy chiếc ly từ tay của anh, khiến cho ba Trương kinh ngạc.

“Võ Hạ Uyên?” Ba Trương nửa giật mình nửa bất lực nói: “Bây giờ con còn quản cả việc Tấn Phong uống rượu sao?”

Trương Thiên Định đang ngồi ở đầu bên kia chơi với bạn của mình cũng nhìn sang.

“Không phải vậy ạ” Võ Hạ Uyên cười nói: “Hai ngày trước Tấn Phong bị cảm lạnh, bị sốt nhẹ, bác sĩ nói anh ấy không được uống rượu ạ.”

“Chỉ là một ly thôi mà.” Trương Tấn Phong không tiếng động liếc nhìn Trương Thiên Định một cái.

Võ Hạ Uyên nghiêm nghị nói: “Một ly cũng không được!” Vết thương ở thắt lưng có cần chữa khỏi không?

Ba Trương bật cười, cùng lúc đó, Trương Thiên Định đã uống một hơi cạn sạch chai rượu. Ba Trương cười xong rồi bèn hỏi tỷ mỉ tình trạng sức khỏe của Tấn Phong, anh trả lời một cách thờ ơ, Võ Hạ Uyên cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tính chống đối của Trương Tấn Phong rất rõ ràng, ba Trương không phải là không cảm nhận được, nhưng vẻ mặt của ông từ đầu đến cuối đều không thay đồi, cứ như không nhìn thấy gì vậy.

Ba Trương không vô duyên vô cớ mà mời nhiều người đến nhà cũ như vậy, nghe Trương Tấn Phong nói, hầu như năm nào.

cũng vậy, cho dù trước đây Phùng Ngọc Chi và Trương Tấn Tài đã cùng nhau tính toán với họ, thì đến ngày sinh nhật của Trương Thiên Định, ba Trương vẫn yêu thương như vậy, ông thông báo cho người nhà họ Trương là: rất coi trọng Trương Thiên Định và ông rất yêu thương Trương Thiên Định.

Tại sao lại có thể khoan dung như vậy?

Võ Hạ Uyên không thể đoán ra được, hôm nay Trương Tấn Phong nói năng thận trọng, tính tình nói sao làm vậy, không thiếu sự rèn luyện của ba Trương, nhưng Trương Thiên Định lại không như vậy, anh ta cười đùa vui vẻ, dường như không có gánh nặng nào trên Vai…

Chờ chút! Trong lòng Võ Hạ Uyên khẽ run lên, một ý nghĩ chợt vụt qua.

Đợi khi ba Trương hỏi chuyện xong, Võ Hạ Uyên ghé bên tai Trương Tấn Phong nói: “Trước đây khi anh trai chưa mất, anh cũng ở nhà họ Trương sao?”

Trương Tấn Phong không hiểu tại sao đột nhiên Võ Hạ Uyên lại hỏi như vậy, nhưng anh thành thật trả lời: “Không, trước kia anh từng có công việc kinh doanh riêng ở Mỹ.”

Quả nhiên… Cổ họng Võ Hạ Uyên đẳng ngắt giống như bị chặn bởi một chùm bông vây, cô không nói thêm lời nào nữa chỉ nắm lấy tay của Trương Tấn Phong.

Khi mọi chuyện ở đây đã gần như ổn thỏa rồi, ba Trương bảo Trương Tấn Phong đi đến phòng sách một chuyến, nhưng Võ Hạ Uyên như ngồi trên đống lửa, cô không nói chuyện với bất kỳ ai ở đây, sau một lúc cô đứng dậy và đi ra sân sau.

Đang là mùa đông, phía sân sau cũng không có gì đáng xem, Võ Hạ Uyên khoác áo khoác, gió lặng lẽ thổi qua.


Không lâu sau, phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Võ Hạ Uyên mỉm cười: “Tấn Phong?”

Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, Võ Hạ Uyên có chút bối rối quay đầu lại nhìn thấy Trương Thiên Định.

Cô sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Sao anh lại ra đây?”

Ánh sáng yếu ớt từ đèn hành lang chiếu vào mặt của Trương Thiên Định, Võ Hạ Uyên không nhìn rõ sắc mặt của anh ta, chỉ có thấy cảm thấy rằng hình như anh ta không vui.

Tại sao anh ta lại đi ra đây? Trương Thiên Định tự hỏi chính mình, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn vào người Võ Hạ Uyên, anh ta nhìn thấy cô đi ra ngoài thì không tự chủ đuổi theo ra ngoài, nhưng khi nghe thấy hai chữ “Tấn Phong’ Trương Thiên Định nhìn kỹ Võ Hạ Uyên, cô thực sự đã thay đổi rất nhiều, so với trước đây cô đã chín chắn hơn rất nhiều rồi, càng khiến cho Trương Thiên Định không muốn thừa nhận là sự thoải mái, cởi mở dần hiện ra giữa hai lông mày của Võ Hạ Uyên, cô cũng không còn cảm giác tự ti nữa Cái tên Trương Tấn Phong đó có thể cho cô những điều này sao?

Khi gió thổi qua, Trương Thiên Định thấy đầu nặng hơn.

Đột nhiên anh ta đi về phía Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên còn cho rằng anh ta có điều gì đó muốn nói, nhưng sau khi anh ta đứng lại, anh ta hơi cúi người và đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nụ hôn nhẹ tựa lông hồng, nhưng Võ Hạ Uyên sững sờ, chết lặng.

Trương Thiên Định đang làm gì vậy… Sự tức giận dần dần hiện lên trong ánh mắt của Võ Hạ Uyên.

Cô giơ tay lên tát Trương Thiên Định, nhưng Trương Thiên Định đã dễ dàng nắm được tay cô, Võ Hạ Uyên tức giận nói: “Tôi là thím hai của anh đó! Anh tỉnh táo một chút đi”

Ai biết được những lời này lại chọc tức Trương Thiên Định, sắc mặt anh ta có chút điên cuồng: “Thím hai?” Anh ta cười thầm: “Võ Hạ Uyên, cô đã từng là người phụ nữ của tôi!”

“Không phải!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói.

Trương Thiên Định nghiến răng, cúi người định hôn Võ Hạ Uyên tiếp, nhưng ngay lúc hai người đang tranh cãi, phía sau có tiếng đồ sứ vỡ vang lên giống như một bình nước đập lên đầu của Trương Thiên Định, anh ta quay lại nhìn thấy Phùng Ngọc Chi đang bịt miệng nhìn hai người họ kinh hãi Võ Hạ Uyên lúng túng đẩy Trương Thiên Định ra chỉnh lại quần vạt áo.

“Mẹ…” Trương Thiên Định nói.

“Con điên rồi sao?” Phùng Ngọc Chi dường như phát điên lên: “Hai người vậy mà lại…”

“Không phải chúng tôi” Võ Hạ Uyên lạnh lùng ngắt lời: “Từ đầu tới cuối tôi chưa từng thích thú gì.”

Trương Thiên Định nghe thấy những lời này ánh sáng rực rỡ trong ánh mắt bị dập tắt hoàn toàn.

“Đồ khốn kiếp nhà cô! Cô muốn hủy hoại nhà họ Trương chúng tôi, cô….”


“Hừm..” Trương Thiên Định rên lên, rồi đột nhiên đổ mạnh xuống đất.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Tấn Phong cả người đầy tức giận và sự tàn bạo.

“Tại sao cậu dám?” Trương Tấn Phong tiến lên từng bước, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chăm Trương Thiên Định.

Trương Thiên Định ho ra một búng máu dọa Phùng Ngọc Chỉ khiếp sợ kêu lên.

Trương Thiên Định khẽ cười nhìn chằm chẵm vào người Võ Hạ Uyên.

Bây giờ năm bên trái Võ Hạ Uyên là Trương Thiên Định, đứng bên phải cô là Trương Tấn Phong, Trương Thiên Định không tin Võ Hạ Uyên không có tình cảm với anh ta!

Võ Hạ Uyên di chuyển tiến về phía Trương Thiên Định.

Trương Tấn Phong đột nhiên nằm chặt cánh tay bên hông, vết thương nứt nẻ đau đớn như thế nào cũng không thể sánh bãng sự đau lòng lúc này.

Võ Hạ Uyên ngồi xổm trên mặt đất, lấy khăn tay lau khóe môi Trương Thiên Định, sau đó ấn chặt! Trương Thiên Định đau đớn kêu lên, Võ Hạ Uyên càng ấn mạnh hơn, vẻ mặt dịu dàng nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Trương Thiên Định, sau này anh còn dám làm như vậy nữa, tôi không ngại làm phiền đến chỗ ba đâu”

Con ngươi của Trương Thiên Định run lên, vẻ mặt khó tin.

Trương Tấn Phong im lặng như tượng cũng ngẩng đầu nhìn sang.

“Lát nữa hãy nói là do anh tự ngã, đừng đổ lỗi cho ai cả” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói, ý tứ là nói tự làm tự chịu.

Nói xong cô đứng dậy đi về phía Trương Tấn Phong, ánh mắt không còn bình tĩnh mà có chút lo lắng.