Cho đến khi bị nhốt vào trong nhà lao, tinh thần của Lâm Phương Châu vẫn còn hơi hoảng hốt.
Lúc trước nàng còn đang vô cùng vui vẻ tính sổ đâu, một bên nghĩ Tiểu Nguyên Bảo đi đến nơi nào, một bên tính toán tháng này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền… Thế mà trong nháy mắt đã trở thành tù nhân chịu tử hình.
Trời trêu người!
Nàng nhìn đôi tay mà ngơ ngẩn, tay này có lẽ là bị phế bỏ rồi.
Không động đã đau mà cử động một chút thì đau giống như vạn tiễn xuyên tim vậy.

Nàng đã đau đến không có cảm giác gì rồi, ngơ ngác dựa vào bức tường bụi bẩn phía sau.
Lâm Phương Châu mới phát hiện hóa ra cái chết lại cách nàng gần như vậy.

Thậm chí nàng còn cảm thấy căn bản không đợi được đến phán quyết cuối cùng thì đã chết ở bên trong lao ngục rồi.
Nàng đau buồn không thể chịu nổi, nhỏ giọng nghẹn ngào rồi tiếng khóc càng ngày càng lớn, cuối cùng gào khóc nức nở.
Có người sẵng giọng lên tiếng mắng: “Khóc cái cái gì mà khóc, nương ngươi chết à?”
Lâm Phương Châu mắng lại: “Cha ngươi mới chết!”
“Đồ chết bầm, ngươi mắng ai?”
“Mắng cái đứa con bất hiểu kia của ta!”
Lâm Phương Châu khiến người nọ tức giận đến dậm chân, chửi rủa rất nhiều lời thô lỗ, còn ném một chiếc giày rách qua bên này, tất nhiên là không ném trúng nàng.
Lâm Phương Châu bị hắn nháo loạn, cảm xúc bi thương thế nhưng cũng tiêu tan đi một chút, nàng lau nước mắt, hỏi người nọ: “Ngươi cũng là phạm nhân phạm tội tử hình?”
Một cái giày khác lại ném qua: “Tiểu tử thúi, con mẹ nó ngươi đừng có mà rủa ta!”
Hắn không phải phạm nhân chịu tử hình, Lâm Phương Châu cảm thấy hắn với mình không có tiếng nói chung vì thế không để ý đến hắn rồi tiếp tục khóc.
Lúc này, Vương Đại Đao mang theo một ít thức ăn nước uống đi tới, Lâm Phương Châu nhìn thấy Vương Đại Đao liền vội vàng nói: “Vương bộ đầu! Ta bị oan uổng! Ta không có giết người!”
Vương bộ đầu thở dài, nhăn mày nói: “Đại Lang, ngươi có phải đã đắc tội Dương thái gia hay không, hắn một lòng muốn dồn ngươi vào chỗ chết.”

“Ta…là có chút đắc tội hắn.” Lâm Phương Châu nhớ tới câu nói với Xuân Lộ Nhi.

Nếu việc này đã bại lộ thì lòng dạ Dương Trọng Đức thật quá mức hẹp hòi, chỉ vì một câu trêu đùa mà muốn lấy đi tính mạng của nàng.
Vương Đại Đao hỏi: “Rốt cuộc ngươi đắc tội hắn như thế nào? Chúng ta nghĩ xem có cách nào để cứu ngươi không.”
“Chuyện đã đến nước này, cũng đã bị phán tử hình rồi, còn có thể có cách nào nữa.” Lâm Phương Châu lắc lắc đầu, nhưng nàng đột nhiên nghĩ thầm: Nếu ta nói cho tên Dương Trọng Đức kia thực ra bản thân là nữ nhân thì câu nói trêu đùa kia sẽ không khiến mình mất mạng đi.
Nàng đang có chút vui mừng nhưng lại nghĩ đến trở thành nữ nhân thì tên Dương Trọng Đức kia sẽ tha tội nhẹ cho nàng sao? Nhất định sẽ bị lưu đày.

Bây giờ nàng thân mang trọng thương, nếu đi lưu đày thì chỉ sợ cái mạng này cũng muốn đứt.
Lâm Phương Châu ngửa đầu thở dài: “Trời muốn ta chết, trời muốn ta chết!”
Vương Đại Đao: “Tiểu Nguyên Bảo đâu rồi?”
“Hắn ra ngoài đi nhập hàng, cũng không biết khi nào mới trở về.”
“Cũng quá trùng hợp rồi.”
Vương Đại Đao cũng không biết nên nói cái gì.

Một lát sau hắn nói: “Ta đi xem có thể mang cho ngươi ít dược hay không.”
“Đa tạ Vương bộ đầu.”
“Bằng quan hệ giữa hai ta ngươi không cần cảm ơn.” Vương Đại Đao lắc đầu thở dài, lại nói: “Ta xem đôi tay này của ngươi có lẽ là gãy xương, nếu không nắn lại kịp thời thì sợ rằng sau này sẽ bị phế bỏ.

Đáng tiếc nếu ta mang đại phu đến nối xương cho ngươi thì sợ sẽ khiến cho Dương Trọng Đức tức giận rồi làm cho sự việc nghiêm trọng hơn.”
Lâm Phương Châu cười thê lương: “Không sao cả, dù sao ta cũng phải chết.”
Vương Đại Đao không đành lòng nhìn nàng rồi vội vã rời đi.

Ban đêm, Lâm Phương Châu đau đến không ngủ được, trợn tròn mắt ngẩn ngơ.

Trong phòng giam này chỉ có một ô cửa sổ, còn nhỏ hơn cả chậu rửa mặt, sợ chỉ có nhân tài nào đó biết súc cốt* mới có thể từ chỗ này chui ra.
*Thu nhỏ xương cốt
Lâm Phương Châu đã buông tha ý chí muốn sống, chỉ ngơ ngác nhìn ô cửa sổ đó, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Nguyên Bảo đã đi đến nơi nào, cũng không biết nàng có thể nhìn thấy hắn lần cuối cùng hay không.
Nhớ nhung suy nghĩ, đều trở thành đau khổ không nói ra lời.
Trên cửa sổ đột nhiên rơi xuống một con chim, ánh mắt Lâm Phương Châu sáng lên, cả kinh nói: “Cửu Vạn?”
Cửu Vạn lao xuống dừng ở bên người nàng.

Nó giống như đang chờ nàng giống ngày thường vuốt ve nó, nhưng nàng đã không thể giơ tay lên.
Lâm Phương Châu cười khổ nói: “Cửa Vạn, ta không sờ được ngươi.”
Cửu Vạn kêu thầm thì hai tiếng
Lòng Lâm Phương Châu đau xót rồi nước mắt rơi xuống.

Nàng nói với Cửu Vạn: “Cửu Vạn, nếu ngươi có thể nghe hiểu ta nói thì đi tìm Tiểu Nguyên Bảo đi, kêu hắn mau trở về cùng ta gặp nhau lần cuối cùng, ta còn muốn dặn dò hắn nữa.

Ngươi mau đi tìm hắn.”
Cũng không biết Cửu Vạn có phải thật sự nghe hiểu hay không, vỗ cánh liền bay ra ngoài.
……..
Khi đoàn người Tiểu Nguyên Bảo ngồi xe ngựa đi đến Giang Châu thì trời mưa to liên tục, bọn họ không đi được liền ngừng một ngày, buổi tối ở khách đi3m Giang Châu nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau chuẩn bị sẵn sàng lên đường thì Tiểu Nguyên Bảo nghe được tiếng kêu quen thuộc, hắn ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, lập tức phát hiện Cửu Vạn đậu trên cành cây.
Hắn có chút kỳ quái: “Cửu Vạn? Sao ngươi lại tới đây?”
Cửa Vạn bay xuống dưới dừng ở trên đỉnh xe ngựa liên tục kêu, thoạt nhìn có vẻ rất sốt ruột.
Sắc mặt Tiểu Nguyên Bảo biến đổi: “Trong nhà ta có phải xảy ra chuyện rồi hay không?”
Người đi cùng kỳ quái nói: “Chỉ nhìn con chim này kêu, làm sao ngươi biết trong nhà có chuyện.”
“Con cú mèo này là nhà ta nuôi, nếu không có việc gì thì nó sẽ không theo đến đây.”
Người nọ cảm thấy thật mới lạ, muốn hỏi một chút nuôi cú mèo như thế nào thì thấy bộ dạng lo lắng của Tiểu Nguyên Bảo, hắn liền ngại hỏi, chỉ nói: “Nếu vậy thì ngươi cho tiểu nhị trở về xem trước.”
“Không cần, ta tự mình trở về.”
“A? Ngươi không đi nhập hàng nữa à?
“Không làm.”
Tiểu Nguyên Bảo mượn con ngựa tốt của người đi cùng, hắn bỏ Cửu Vạn vào trong lòng ngực, xoay người lên ngựa, ôm quyền nói lời từ biệt với mọi người rồi thúc ngựa chạy đi.
Cửu Vạn mệt mỏi một đêm, thân rúc ở trong lòng ngực hắn, co móng vuốt chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt nhắm lại ngủ rồi.
Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên thấy may mắn bọn hắn đi bằng xe ngựa, đi cũng không nhanh, càng may mắn hôm qua trời mưa khiến hành trình bị lùi lại.

Bởi vậy hắn giờ phút này cách Vĩnh Châu cũng không xa, liều mạng mà ra roi thúc ngựa thì một ngày là đến nơi.
Chạng vạng liền đến trước cửa thành, Tiểu Nguyên Bảo vào thành rồi đi thằng về nhà, lại thấy nhà cửa mở toang nhưng không có ai, hơn nữa còn có dấu vết bị lục lọi.

Trong lòng hắn trầm xuống lập tức muốn ra cửa đi đến cửa hàng tơ lụa nhìn xem.
Mới ra cửa liền gặp được Trần đồ tể ghé đầu nhìn qua.

Trần đồ tể nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo, ánh mắt sáng lên, nói: “Nhị Lang! Ngươi mau tới đây, ta có chuyện muốn nói.”
Tiểu Nguyên Bảo đi qua hỏi: “Trần đại ca, ngươi có biết ca ca ta ở chỗ nào không?”
“Nhị Lang, ca ca ngươi đã xảy ra chuyện!” Nói xong liền kể lại chuyện Phùng chốc đầu chỉ ra và xác nhận Lâm Phương Châu giết người cướp của.

Huyện thái gia hành hình Lâm Phương Châu một hồi rồi phán hắn tử hình.

Vẻ mặt Tiểu Nguyên Bảo tựa như hàn băng, lạnh lùng nói: “Cái tên cẩu quan kia chẳng qua là muốn mượn cớ để trả thù.” Nghĩ đến Lâm Phương Châu phải chịu kẹp tay, cũng không biết bị đau như thế nào rồi.

Trong lòng hắn khổ sở muốn chết, ngực giống như bị roi quất vậy.
Trần đồ tể thấp giọng nói: “Vương bồ đầu cũng nói như vậy, Vương bộ đầu kêu ta nói với ngươi là Lâm Phương Châu đắc tội huyện thái gia, huyện thái gia muốn trừng trị hắn.

Hiện giờ đã phán tử hình, chỉ đợi ngày bị chém, hắn nói hắn cũng không có cách.”
Tiểu Nguyên Bảo hỏi: “Ca ca ta sao rồi?”
Trần đồ tể liền lắc đầu thở dài.
Tiểu Nguyên Bảo áp lửa giận trong lòng xuống, nói: “Ta muốn đi xem hắn đã.”
Hắn đi tìm Vương Đại Đao.
Vương Đại Đao bởi vì trộm đem dược cho Lâm Phương Châu, bị người tố giác.

Hôm nay bị Dương Trọng Đức trách cứ một trận, tước bỏ thân phận bộ đầu của hắn, giáng cấp xuống thành bộ khoái bình thường, còn tên tố giác hắn thì thăng chức thành bộ đầu.
Tiểu Nguyên Bảo không muốn khó xử Vương Đại Đao, lấy ra rất nhiều tiền bạc để cho hắn chuẩn bị.

Vương Đại Đao đẩy tiền lại, nói: “Không cần như vậy, ta không có việc gì, ở trong nha môn nhiều năm như vậy rồi, vẫn có mấy người huynh đệ.

Dương lão hổ cũng không dám làm gì ta, ta cũng không tin, dựa vào mấy tên thân tín giống cẩu của hắn thì có thể làm ra chuyện gì.”
Tiểu Nguyên Bảo khăng khăng đưa tiền cho hắn: “Có tiền mới dễ làm việc, nếu có huynh đệ giúp chúng ta thì bọn họ cũng muốn nguy hiểm, cái khác ta lấy không ra chỉ có chút tiền này đưa đi biểu thị tâm ý.”
Hắn ổn trọng thành thục như vậy, gặp chuyện không loạn làm cho Vương Đại Đao cũng an tâm hơn chút.
Vương Đại Đao đưa Tiểu Nguyên Bảo đến nhà lao, Tiểu Nguyên Bảo trước sau một vẻ mặt, trầm mặc không nói mà đi theo phía sau Vương bộ đầu.
Vương Đại Đao mở cửa nhà giam ra để cho Tiểu Nguyên Bảo đi vào.
Tiểu Nguyên Bảo loạng choạng bước đến gần, nhìn thấy người nằm trên mặt đất, tóc tai lộn xộn, mặt trắng như tờ giấy, hơi thở mỏng manh thì mắt hắn đỏ lên, nước mắt không kìm được chảy xuống.