Giọng nói của Mặc Tu Trần trầm thấp, từ tính, rất có kết cấu, đặc biệt là âm cuối “Trần”, phát ra từ đôi môi mỏng của anh, vô tình nhuốm chút tơ lụa. Ôn Nhiên nghe đến bên tai mặt đột nhiên nóng lên.

Cô tròn mắt ngạc nhiên, cắn môi ngượng ngùng, nhất thời không biết làm thế nào để trả lời.

Người đàn ông cách đó vài bước nhìn thấy cô không nói gì, anh kiên nhẫn nói thêm, giọng anh có chút mạnh mẽ hơn trước: “Chúng ta đã đi lĩnh chứng rồi, cho dù không là vợ chồng thực sự, cô cũng là vợ của tôi!”

Ôn Nhiên sợ anh sẽ nói thêm gì, nên gật đầu nói: “Được, tôi nhớ rồi.”

Mắt Mặc Tu Trần lóe sáng, khoát tay với cô: “Quay về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!”

Ôn Nhiên nói xong, không dám ở lại nữa, nhanh chóng trốn về phòng bên cạnh.

Phòng kế bên, mặc dù không phải là phong cách sang trọng của phòng ngủ chính, cũng không có trang trí tinh

tế như phòng ở nhà của cô, nhưng cũng không tệ. Cộng thêm chính cô vừa mệt vừa buồn ngủ, cô cũng không muốn kén chọn. Tắm rửa xong, cô leo lên giường, không tới mười phút, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm hôm sau, khi Ôn Nhiên xuống lầu, trong phòng khách, bầu không khí thật kì quái.

Trong chiếc ghế sô pha rộng rãi, ngoại trừ Mặc Tu Trần, còn có thêm một người nữa ngũ quan có đến năm phần giống anh, là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ. Cô biết, đây là bố của Mặc Tu Trần, chủ tịch đương nhiệm của MS Mặc Kính Đằng!

Cô không biết vừa rồi họ đang nói về điều gì, chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Tu Trần, khóe môi mím lại có chút mỉa mai. Còn Mặc Kính Đằng ngồi đối diện mặt thì tái xanh, có vẻ rất tức giận, nhưng ông đã cố gắng hết sức để chịu đựng, không phát tác.

Nghe tiếng bước chân của cô bước xuống từ cầu thang, Mặc Tu Trần liếc nhìn về phía cô, thu hồi lại ánh mắt. Anh lạnh lùng nói với Mặc Kính Đằng đang ngồi đối diện anh: “Lần sau đừng có dẫn người phụ nữ đó đến nhà của tao!”

Ôn Nhiên ánh mắt lóe lên nhớ lại, lúc này mới phát hiện trên bàn trà có ba cái tách, trên bàn trà trước mặt Mặc Kính Đằng, có hai cái tách. “Người phụ nữ đó” mà anh đang nói đến, không biết là ai.

“Mày…”

Mặc Kính Đằng tức giận phun ra một chữ, thấy cô đi xuống từ cầu thang, ông lại kìm lòng lại, đứng dậy và rời khỏi ghế sô pha. Khi đi qua cầu thang, ông lại dừng lại, nói với Ôn Nhiên đang đi xuống lầu: “Bây giờ cô đã kết hôn với Tu Trần rồi, đừng làm phiền Tử Hiên nữa!”

Một tia kinh ngạc thoáng qua trên mặt Ôn Nhiên, ông ấy có ý gì, chuyển sự tức giận đối với Mặc Tu Trần sang cho cô?

Cô đảo mắt, nhìn Mặc Tu Trần đứng trước ghế số pha. Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của anh, cô mím môi, bình tĩnh đón nhận ánh mắt sắc bén và khắc nghiệt của Mặc Kính Đằng, không tự ti cũng không kiêu ngạo đáp lại:

“Bố, người nên nói điều này với Mặc Tử Hiên, con không quấy rầy anh ấy, là anh ấy đang quấy rầy con!”

Khuôn mặt già nua khó coi của Mặc Kính Đằng đột nhiên thay đổi bất ngờ, toàn thân tỏa ra một hơi thở mãnh liệt, có một sức mạnh vô hình áp đảo hướng về Ôn Nhiên. Đối con trai của ông, ông không dám làm bất cứ gì điều gì, nhưng đối với Ôn Nhiên – một người ngoài, ông chắc chắn sẽ không kìm lại được cơn tức giận của mình nữa.

Nếu không phải vì Mặc Tu Trần tiền trảm hộ tấu, ông nhất định sẽ không đồng ý cho con trai lớn lấy bạn gái cũ của con trai nhỏ làm vợ!

“Đây chính là gia giáo của nhà họ Ôn các cô, thái độ của cô đối với trưởng bối là như vậy sao?”

Ôn Nhiên sắc mặt trắng bệch như ở trong nghĩa trang, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Đáp lại lời buộc tội của Mặc Kính Đằng, giọng nói cô mang theo chút lạnh lùng:

“Con nghĩ rằng không có vấn đề gì với gia giáo của mình, là người với tư cách là một trưởng bối, không phân trắng đen đã cảnh cáo con rồi, con đã nói, đó đều là sự thật. Con đã từng ở bên Mặc Tử Hiên trước đây, nhưng không phải con đã phản bội anh ấy, mà là anh ấy phản bội con, nếu bố không tin, có thể quay về hỏi bản thân anh ấy!”