Chuyện tối hôm đó Trần Bân đã nói với Lý Thiến, cô ấy biết việc đó rồi.

Ôn Nhiên cười nhạt, ký tên vào văn kiện “Không nhát thiết như vậy đâu, Mặc Tử Hiên còn đích thân đến thành phố F đón cô ta. Anh ta không thích không có nghĩa mẹ anh ta không thích, Chu Lâm đang mai thai, là máu thịt của nhà họ Mặc.”

Lý Thiến kinh ngạc trợn to hai mắt, không tin hỏi: “Mặc Tử Hiên thật sự tới thành phố F đón Chu Lâm, không phải cô ta bịa ra sao?”

Ôn Nhiên nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Em cũng không biết, dù sao là cô ta tự mình nói, hôm nay tâm tình cô ta rất tốt, hẳn là nói thật.”

Lý Thiền cong môi không cho là như thé, im lặng, trên mặt lộ ra một chút ý cười: “Nhiên Nhiên, em đã từng nghĩ đến chuyện sinh con cho Mặc Tu Trần chưa?”

Nghe vậy, động tác ký tên hơi trì trệ, sau đó tiếp tục ký tiếp những văn kiện còn lại, bình tĩnh nói: “Thuận theo tự nhiên thôi ạt”

Sau khi trải qua vụ bắt cóc ở thành phố F và súp vi cá mập, trong lòng Ôn Nhiên nghĩ muốn sinh cho Mặc Tu Trần một đứa con, nhưng, không phải bây giờ.

Đúng như Cố Khải đã nói, cô không biết trong tương lai có những nguy hiểm nào đang chờ đợi mình, cô không thể tự bảo vệ mình chứ đừng nói đến việc bảo vệ con mình.

Sau ngày hội giao lưu thuốc, nhà máy dược phẩm của Ôn thị đã bước vào giai đoạn bận rộn, mặc dù đảm nhiệm phần lớn các công việc đều là Ôn Cẩm nhưng Ôn Nhiên vẫn rất bận rộn.

Buổi trưa, cô định ăn cơm ở căng tin, lợi dụng cả giờ nghỉ trưa, không hề nghĩ đến trước khi tan làm, Mặc Tu Trần đã gọi điện đến.

Nhìn thấy tên số người gọi, trong mắt cô thoáng hiện lên một tia nghỉ ngờ, cô nhấn nút trả lời, “Alol”

Giọng nói trầm ấm từ tính của người bên kia xuyên vào tai qua sóng radio, ấm áp và ngọt ngào: “Nhiên Nhiên, thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu đi, anh đến nhà máy sản xuất dược phẩm ngay lập tức đây.”

Ôn Nhiên giật mình: “Hả, anh đến làm gì thế?”

Mặc Tu Trần cười: “Đã đến giờ ăn trưa, đương nhiên là anh tới đón em đi ăn rồi.”

Ôn Nhiên sửng sốt, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình và tập tài liệu dày cộp trên bàn làm việc, cô ngượng ngùng nói: “Buỏi trưa em có chút bận, không muốn ra ngoài.”

Giọng cô vừa dút, trong điện thoại vang lên một tiếng còi, tiếp theo là giọng nói của Mặc Tu Trần: “Cho em mười phút, nếu em không xuống thì anh sẽ lên phòng làm việc của em.”

Ôn Nhiên mím môi, bất lực đồng ý: “Được rồi, tí nữa em sẽ xuống.”

Cúp điện thoại, cô thu dọn giấy tờ, tắt máy tính rồi rời khỏi văn phòng.

Bước qua cửa nhà máy, chiếc Aston của Mặc Tu Trần từ xa đi đến, từ từ giảm tốc độ cho đến khi ổn định rồi dừng lại trước mặt cô, cửa xe từ bên trong mở ra, cô cúi người lên xe.

Ôn Nhiên vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, “Không phải sáng nay anh nói hôm nay sẽ bận sao, sao còn có thời gian mời em đi ăn trưa thế?”

Mặc Tu Trần hơi nghiêng người sang một bên, ánh sáng trong mắt anh dịu dàng dừng lại trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô, vết sẹo trên má trái của cô đã hoàn toàn lành lặn, không còn dấu vét.

Cô thắt dây an toàn, vừa ngước mắt lên thấy anh đang nhìn, khóe miệng anh nhếch lên nhẹ nhàng nói: “Hôm nay không chỉ có hai chúng ta, mà còn có ba anh.”

Sắc mặt Ôn Nhiên giật mình, kinh ngạc hỏi: “Ba anh mời à?”

Khoé miệng đang cười của Mặc Tu Trần biến mắt, dưới đáy mắt anh xuất hiện một tia ưu tư, sau đó anh cất giọng trầm: “Sáng nay anh tìm ông ấy, nói cho ông ấy biết những chuyện mà Tiêu Văn Khanh đã làm với em, ông ấy muốn gặp em.”

“Õt”

Ánh mắt Ôn Nhiên chớp chớp, mím môi, thấp giọng hỏi: “Ông ấy tin lời anh nói sao? Không phải sẽ cảm thấy là em nói láo vu oan cho Tiêu Văn Khanh chứ?”

Mặc Tu Trần cười lạnh, giọng nói mang một chút châm chọc: “Hiện tại anh đã đưa hết chứng cứ cho ông ấy rồi, cho dù ông ấy không tin Tiêu Văn Khanh một tay chỉ đạo, thì cũng phải tin bà ta là kẻ tình nghỉ lớn nhất.”

Sau khi xe lên đường, Ôn Nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mặc Tu Trần, không khỏi nghỉ ngờ hỏi: “Năm đó anh bị bắt cóc, anh có tra ra được ai làm chuyện đó không?”

Nghe vậy, Mặc Tu Trần đảo mắt nhìn cô, anh xua đi ánh mắt quan tâm và nghi ngờ của cô, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giọng nói bình tĩnh bật ra đôi môi mỏng: “Lúc đó anh còn quá nhỏ, thời gian đó công ty của ba anh lại xảy ra chút vấn đề. Ông ấy quan tâm đến công ty và nhà mới của mình, không có thời gian quan tâm đến anh, vụ bắt cóc không có kết quả.”

Ánh mắt Ôn Nhiên khẽ thay đổi, trái tim khẽ thắt lại mà không rõ lý do. Mặc dù giọng điệu của Mặc Tu Trần rất thờ ơ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự bắt lực của anh năm đó qua giọng điệu thờ ơ của anh.

Một cậu bé xuất hiện trước mắt cô một cách khó hiểu, một cậu bé mắt mẹ, bị cướp mắt ba, bị bắt cóc và suýt mất mạng.

Cô khẽ nhíu mày, hình ảnh cậu bé nhỏ kia bỗng chốc trở thành cậu bé mà cô thường mơ trong mơ.

“Chuyện đó đã trôi qua được hơn mười năm rồi, anh đã không còn buồn nữa.”

Mặc Tu Trần nhìn thấy cô cau mày, cho rằng cô vì tuổi thơ của anh mà buồn, lòng anh dịu lại, giọng điệu cũng dịu đi.

Cô nhếch miệng cười dịu dàng, vội vàng chuyển đề tài: “Buổi sáng Tiểu Tiểu gọi điện cho em, nói cô ấy đang đi du lịch nước ngoài, đợi thời gian này anh hết bận, chúng ta đi ra ngoài nghỉ ngơi, thư giãn đi!”

Mặc Tu Trần cười, sảng khoái đáp lại: “Được chứ, em cứ chọn đi nơi nào trước đi. Đợi lần này anh bận xong chắc là khoảng đầu tháng mười hai, đến lúc đó chúng ta đi nghỉ ngơi, coi như là bù cho hưởng tuần trăng mật.”

Khi nói đến từ “hưởng tuần trăng mật”, giọng điệu của Mặc Tu Trần phảng phất có chút ám muội, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nhiên hơi ửng hồng, phót lờ nụ cười thâm thúy dưới đáy mắt của anh, chớp chớp mắt nói: “Vậy đến lúc đó anh em có lẽ cũng hoàn toàn bình phục rồi, công ty có anh ấy, em có thể được giải phóng rồi.”

Nếu là sớm quá, anh trai cô vẫn chưa bình phục, cô sẽ không yên tâm mà đi chơi.

“Ừm, quyết định rồi đó. Anh sẽ thu xếp trước, dành thời gian ra.

Nói vài câu, hai người quyết định thời gian của chuyến đi, Mặc Tu Trần thực sự rất vui. Anh biết Ôn Nhiên đột nhiên đề nghị đi du lịch, không phải vì cô muốn đến đó, mà là sau khi nghe anh nói về chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ, cô vì anh mà đau lòng.

Về điểm này anh vẫn có thể cảm nhận được.

Ôn Nhiên cười gật đầu, “Được!”

xkx Địa điểm ăn uống là một câu lạc bộ bãi biển tráng lệ, Mặc Tu Trần nói, đây là nơi mà ba anh và các khách hàng thường lui tới.

Ôn Nhiên biết câu lạc bộ này không mở cửa cho tất cả mọi người, cũng không phải có tiền là có thể đến, khách quý có thể vào đây đều là những người có địa vị, có thân phận.

Mặc Tu Trần hiển nhiên cũng là khách quen ở đây, khi xe chạy vào chỗ đậu xe VIP của câu lạc bộ, cậu bé đậu xe lập tức đi tới, cung kính mở cửa cho anh, cung kính hô lên: “Cậu Mặc!”

Mặc Tu Trần xuống xe, đi vòng qua đầu xe, mở cửa cho Ôn Nhiên, đưa tay về phía cô nở nụ cười.

Ôn Nhiên xuống xe rất tự nhiên khoác tay anh, hai người cùng nhau bước vào câu lạc bộ, dưới ánh mắt ghen tị của bao người, họ đi thang máy lên lầu, đến căn phòng do Mặc Kính Đằng đã đặt trước.

Phòng riêng được bài trí tao nhã, có người ngồi ở chiếc bàn tròn lớn ở giữa, ngoài Mặc Kính Đằng ra còn có Tiêu Văn Khanh.