Mặc Tu Trần bị lời nói của anh ấy làm cho tức giận cười khóc không được, dáng người cao lớn đứng ở giữa phòng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Cố Khải đang đi về phía mình trong bộ vest, đôi môi mỏng mím lại, nhẹ giọng nói: “Cố Khải, nếu cậu thực sự cho rằng Ôn Nhiên là em gái của cậu thì hãy làm xét nghiệm ADN đi.”

Cố Khải đi tới trước mặt anh, định bảo với anh đi thôi, nghe thấy lời anh nói sắc mặt hơi thay đổi, lông mày ngưng tụ một chút không vừa ý, sắc bén nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần: “Tu Trần, cậu đàn lo lắng cái gì? “

Vẻ mặt của Mặc Tu Trần nghiêm túc, biểu lộ sự quan tâm của mình: “Tôi lo lắng cậu càng ngày càng lún sâu.”

Tâm trạng tốt đẹp của Cố Khải vì lời nói của anh mà biến mắt không dấu vết, khóe miệng gợi lên một tia chế giễu, anh ấy gằn từng chữ: “Cậu yên tâm, Cố Khải tôi không phải loại người sẽ túm chặt lấy người phụ nữ của anh em mình. Tôi đối với Ôn Nhiên, không có chút tình cảm nam nữ nào.”

Vừa nói xong, bầu không khí trong phòng đột nhiên ngưng trệ.

Ánh mắt Mặc Tu Trần thay đổi, đang muốn nói gì đó, điện thoại di động của Cố Khải đột nhiên vang lên, anh ấy lấy điện thoại di động ra, lạnh lùng nói: “Cậu đi đi, tôi không đi nữa!”

Mặc Tu Trần đứng nguyên tại chỗ, đợi anh ấy nghe điện thoại.

Cố Khải thực sự không thể đi được. Đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô hàng loạt trên đường cao tốc gần bệnh viện của họ, trong số các phương tiện va chạm, có một xe khách làm hàng chục người chết và bị thương.

Sau khi trả lời điện thoại, vẻ ủ rũ vừa rồi biến mắt giữa hai hàng lông mày, chỉ còn lại sự linh thiêng và thiêng liêng của việc làm bác sĩ, ném cho Mặc Tu Trần một câu, “Có một vụ tai nạn ô tô trên đoạn đường cao tốc, tôi thực sự không đi được.” Sau đó anh ấy lao ra ngoài văn phòng.

xw*& Ôn Nhiên rủ Mặc Tu Trần đi đến một nhà hàng phương tây cách xa nhà của họ, có không gian yên tĩnh và trang nhã.

Khi miếng bít tết được bưng lên, Mặc Tu Trần đưa tay ra lấy phần trước mặt Ôn Nhiên, anh di chuyển một cách tao nhã và khéo léo giúp cô cắt nó trước khi đẩy nó trả lại cho cô, anh nói đùa: “Em mời anh ăn, anh không thể không làm gì đó được, bây giờ được rồi, bữa ăn này cũng không tính là vô ích.”

Ôn Nhiên cười tủm tỉm: “Bữa này em mời là vì anh đã giúp em, anh cắt miếng thịt bò giúp em là hoà rồi. Vậy nếu em muốn nhờ anh giúp, không phải sẽ phải trả giá sao?”

Nhìn thấy người phục vụ bước đi, ánh mắt tươi cười của Mặc Tu Trần lóe lên một tia ám muội, anh hơi thấp giọng nói: “Không vội, chờ buổi tối.”

Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông tuấn tú phong độ ở trước mặt này, lời nói của anh càng ngày càng lưu manh rồi.

Cô đỏ mặt, ánh mắt đảo qua đảo lại để tránh đi ánh mắt ám muội của anh, cô cho vào miệng một miếng bít tết nhỏ, giả vờ như không hiểu những gì anh vừa bóng gió.

Mặc Tu Trần nhìn khuôn mặt ửng hồng của Ôn Nhiên vào trong mắt, tâm trạng trở nên vui vẻ không thể giải thích được, mặc dù mỗi đêm cô ngủ trong vòng tay anh, anh mỗi đêm đều quấy rầy cô làm những chuyện thân mật nhất, nhưng cô vẫn dễ ngại ngùng như vậy.

Khuôn mặt ửng hồng của cô khiến lòng anh có chút nao nao.

“Vừa rồi anh tới đón em, Cố Khải định đi cùng.”

Mặc Tu Trần đột nhiên chuyển đề tài, thản nhiên nói.

Nghe thấy âm thanh, Ôn Nhiên ngẳng đầu lên, ánh mắt ngắn nước nhìn anh: “Anh đến bệnh viện?”

Mặc Tu Trần ừ một tiếng, giải thích, “Chú Cố gọi điện thoại bảo anh đến bệnh viện, nên anh đến.”

Khi anh nói động tác trên tay của anh chậm lại, ánh mắt Ôn Nhiên quét qua dao nĩa trên tay anh, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Viện trưởng Cố tìm anh sao? Có phải là sức khoẻ của ba anh có có vấn đề gì?”

Ôn Nhiên còn chưa nói hết lời, cô biết Mặc Tu Trần có thể hiểu được.

Vào ngày đó, viện trưởng Có đã tiến hành phẫu thuật cho Mặc Kính Đằng, Ôn Nhiên đoán được điều đó cũng là điều bình thường.

Vẻ mặt Mặc Tu Trần thay đổi, giọng điệu có chút yếu ớt: “Không phải, là ba anh muốn gặp anh, nhưng ông ấy sợ anh không đi, nên đã nhờ chú Cố thuyết phục.”

Nói đến đây, lời nói của Mặc Tu Trần hơi dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Ôn Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Nhiên Nhiên, néu ba anh xin lỗi em, em có tha thứ cho ông ấy không?”

Tay cầm nĩa của Ôn Nhiên hơi siết chặt, sắc mặt vì lời nói của anh mà có chút thay đổi, tránh đi ánh mắt thâm thúy của Mặc Tu Trần, cụp mắt xuống, mím nhẹ môi không nói gì.

Cô không có cách nào trả lời câu hỏi của Mặc Tu Trần.

Ngay cả khi đối phương là ba anh, cô cũng không thể yêu cầu bản thân nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra, bởi vì những gì ông ấy đã làm, là suýt chút nữa khiến cô đời này mắt đi tư cách làm mẹ.

Là phụ nữ mà không thể có con thì phải hối hận và đau đớn như thế nào, dù bây giờ chưa có kế hoạch sinh con nhưng cô không phải là loại phụ nữ suốt đời dự định sẽ không bao giờ có con.

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên chán nản.

Sau một hồi im lặng, Mặc Tu Trần lên tiếng trước: “Nhiên Nhiên, anh đã thay em từ chối ông ấy rồi. Đừng nói đến em, ngay cả anh cũng không có cách nào tha thứ cho những việc ông ấy đã làm.”

Ôn Nhiên đột nhiên ngắng đầu, kinh ngạc nhìn anh.

Hai mắt đối diện nhìn nhau, cô nhìn vào đôi mắt màu mực của anh, nghĩ đến những lời anh nói trước mặt ba anh ngày hôm đó, lòng cô tràn đầy đau lòng, lại có thêm một luồng điện nóng, nhẹ giọng nói: “Mặc dù em không thẻ tha thứ cho những gì ông ấy đã làm, nhưng em có thể hiểu được tại sao ông ấy làm như vậy. Anh không cần vì em và ông ấy xảy ra tranh chấp, cũng không cần vì em mà trách móc, hay thậm chí oán hận ông.”

Giữa anh và ba anh đã có sự ngăn cách đủ rồi, cô không muốn anh lại vì cô mà oán hận ba mình.

Bởi vì cho dù anh có hận bao nhiêu đi chăng nữa, thì ông ấy vẫn luôn là ba của anh. Cô càng không muốn anh vì hận ba mình mà không được vui vẻ, từ lúc biết những gì anh đã trải qua khi còn bé, cô đối với Mặc Tu Trần đã sinh ra một niềm thương tiếc, hận mình không thể xuyên không, đi đến lúc anh còn nhỏ cho anh ấm áp.

Mặc Tu Trần duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Ôn Nhiên: “Oán hận của anh đối với ông ấy anh gần như không quan tâm, hôm nay ông ấy tìm anh là muốn anh lập tức tiếp quản tập đoàn. Anh cảm thấy ông ấy muốn bù đắp cho những lỗi lầm trước đó của mình, anh đã từ chối ông ấy rồi.”

Ôn Nhiên lại mở to mắt.

Cô cảm thấy mình không quá hiểu Mặc Tu Trần, anh luôn làm cho cô kinh ngạc.

Mặc Tu Trần chỉ khẽ nắm tay cô, dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô, như đang chờ cô đưa ra ý kiến gì đó.

Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, trong lòng Ôn Nhiên cảm thấy không thể giải thích được, không rõ ràng lắm, đây là chuyện của anh, anh hoàn toàn không cần nói chuyện với cô. Nhưng hiện tại, anh lại dùng ánh mắt thương lượng, trưng cầu nhìn cô.

Để cô cảm thấy anh rất coi trọng cuộc hôn nhân này, cực kỳ quan tâm đến cô.

Đúng vậy, chính là quan tâm, anh không ngọt ngào như những người đàn ông khác, cũng không giống như Mặc Tử Hiên ngày ngày nói thích cô, yêu cô đặt ở trên miệng. Nhưng những gì anh làm, từng chuyện từng chuyện đều sưởi ấm trái tim của cô.

“Cho dù chủ tịch Mặc thực sự cảm thấy áy náy, cũng không cần thiết phải sử dụng tập đoàn để bù đắp. Ngược lại em cảm tháy, anh giúp ông ấy tiếp quản tập đoàn. Bây giờ sức khỏe của ông ấy không tốt, vậy một tập đoàn lớn như vậy, nếu không có người lãnh đạo sáng suốt thì rất nguy hiểm.”

Không biết tại sao, nút thắt trong lòng Mặc Tu Trần lại được Ôn Nhiên cởi trói trong mấy câu nói, vốn dĩ anh tức giận ông ấy muốn bù đắp bằng cách này, nghĩ nếu làm như vậy thì ông ấy sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ Ôn Nhiên nói như vậy, anh cảm tháy rất có lý.