Ôn Nhiên giật mình, hoảng hốt hỏi: “Ai đấy!”

” Anh đây!”

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vọng qua cánh của phòng màu trắng. Vẻ mặc của Ôn Nhiên hơi thay đổi, lúc này mới chú ý đến thời gian bên phải màn màn hình máy tính, đã rất muộn rồi.

Đợi một lát!”

Giọng nói của cô ấy thay đổi. “Pập”, cô nhanh chóng đóng cuốn sổ của mình lại, nhặt quần áo và nhảy xuống giường để đi đến phòng thay đồ.

Nhưng vừa nhảy xuống giường thì cửa bị đẩy ra. Mặc Tu Trần với dáng người cao lớn xuất hiện trước cửa, ánh mắt của anh đột nhiên sâu thẳm khi nhìn thấy cô trước giường!

Khoảnh khắc này như bị đóng băng.

Ảnh đèn trong phòng sáng ngập cả một căn phòng, trước giường là một người con gái mềm mại quyến rũ.

Ảnh mắt của Mặc Tu Trần, ngay lúc đó chỉ cảm thấy toàn thân trong phút chốc đã sôi sùng sục.

Trong phòng, Ôn Nhiên hận không thể tìm được đường chui xuống đất.

Trong tay còn ôm hai bộ đồ ngủ và hai bộ nội y. Hơn nữa nội y còn ở bên trên khiến cho người đàn ông ở cửa muốn không nhìn thấy cũng khó.

Mặc Tu Trần nhìn lướt qua quyển sổ trên giường rồi dừng lại ở chỗ cô ấy, dùng đôi chân dài ấy bước về phía cô.

Ôn Nhiên đỏ mặt đến nỗi giống như chảy cả máu, đại não cũng không thế suy nghĩ được, hai tay ôm thật chặt, khó khăn giải thích: “Cái đó, cái đó…”

Đôi mắt của Mặc Tu Trần lóe lên tia nhiệt, khóe mắt hơi nheo lại, môi mỏng hé mở, giọng nói trầm ấm cắt ngang lời giải thích của cô: “Vừa rồi, em cùng ai gọi video?”

” Hả?”

Ön Nhiên ngạc nhiên trợn to mắt, quay đầu nhìn cuốn sổ trên giường, nhanh chóng giải thích: “ Em nói chuyện với Bạch Tiểu Tiểu ở trong video, lúc chiều cô ấy có mua vài món đồ muốn em đem về. Vừa rồi là muốn kiểm tra lại, cô ấy nói sợ nửa đường em ném nó đi, em vốn dĩ không muốn mấy thứ này… Anh đừng tức giận, em sẽ thay ngay bây giờ.”

Ôn Nhiên lắp bắp không biết nên giải thích như thế nào sau cầu hỏi của Mặc Tu Trần. Cô giải thích một hơi, sợ anh ấy hiểu lầm tình hình là cô vụng trộm với người đàn ông khác.

“Trông em mặc bộ đồ ngủ này rất đẹp.”

Lời nói của Mặc Tu Trần nhẹ nhàng không theo nhịp.

Cổ tay của cô bị bàn tay to lớn của anh ấy siết chặt, hơi ấm thấm vào da thịt như hóa thành ngọn lửa thiêu đốt cả người cô, khiến cô cúi thấp đầu xuống hết mức.

Đôi má cô đỏ bừng như nhỏ máu, ảnh mắt của Mặc Tu Trần càng lúc càng sâu,

Trong khoảnh khắc anh muốn kéo cô vào lòng, tận hưởng một cách mãnh liệt.

Nhưng bây giờ không phải lúc. Anh hít một hơi thật sâu, đè nén suy nghĩ trong lòng, chuyên tâm vào cô khẽ hỏi.

“Em có muốn làm chuyện ấy không?”

Ôn Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt như bị điện giật.

Nếu là người khác nói ra điều này, cô ấy nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng đây là Mặc Tu Trần, ánh mắt anh sâu thẳm cùng với vẻ mặt đờ đẫn khiến tim cô căng thẳng vô cớ.

Trong tiềm thức cô phủ nhận: “ Không phải, em chỉ cùng với Tiểu Tiểu đùa giỡn thôi.”

Đôi mắt của Mặc Tu Trần lướt qua tay khác ôm lấy quần áo trong tay cô, khẽ nói: “ Anh là chồng em, kết hôn với em, là nghĩa vụ vợ chồng.”

Không, không cần anh tận nghĩa vợ chồng… Ý của em là, em không quan tâm… Hừ cái đó, em chưa vội…”

Ôn Nhiên phát hiện, bản thân giải thích thế nào cũng không đúng. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Trần ảm đạm khiến cô hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình.