*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Nhiên hơi cứng người!

Nhắc đến Ôn Cẩm, cảm xúc trong lòng cô trở nên không kiềm chế được.

Như cảm nhận được cảm xúc thăng trầm của cô, Mặc Tu Trần ôm cô chặt hơn một chút: “Nhiên Nhiên, nghe lời anh, em ngủ thêm một chút đi. Anh dậy làm bữa sáng rồi sẽ gọi em dậy, hôm nay em không cần đến công ty với anh, ăn sáng xong, nếu em không ngủ thì để Cố Khải đưa em đến bệnh viện hoặc là anh đưa em đến nhà máy dược phẩm. Mấy hôm nay em không đi làm ở nhà máy, có lẽ Ôn Cẩm đã sớm đi làm rồi. “

Ôn Nhiên biết anh đau lòng, cô không muốn đề anh lo lắng cho mình, nhưng cô thật sự không ngủ được.

“Cho dù em không ngủ được, cũng nên nằm một lát, được không?”

Bây giờ cô như thế này ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng cô.

“Vâng!”

Ôn Nhiên gật đầu, cô muốn để anh yên tâm mà cười với anh, nhưng khi cô kéo khóe miệng, lại phát hiện mình cười không nỗi.

Cuối cùng biến thành cô tiếp tục nằm trên giường, Mặc Tu Trần đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt sạch sẽ rồi rời khỏi phòng ngủ, trước khi đi anh xoay người hôn lên trán cô, rồi mới xuống lầu làm bữa sáng.

Mặc Tu Trần đi xuống cầu thang, trong phòng khách, Cố Khải đã đợi sẵn ở đó.

cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien-281-0cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien-281-1

Có Khải kiên quyết với ý kiến của mình: “Cho dù là như vậy tôi không thể nói với cô ấy, cô ấy không thể chấp nhận nhiều chuyện như vậy cùng một lúc. Trước tiên chúng ta giấu chuyện đó thêm một thời gian nữa đi, ít nhất là trước khi ba tôi từ nước ngoài trở về. Trước khi tôi gọi điện cho Ôn Cẩm, tôi đã gọi cho ông ấy, có lẽ mấy ngày nữa ông ấy sẽ mau chóng trở lại.”

“Ừm, trước mắt chỉ có thể làm như thế. Lát nữa Ôn Cẩm sẽ đến nhà máy dược phẩm, hay là chờ ở bệnh viện.”

“Anh ấy đợi ở bệnh viện, lát nữa tôi sẽ cùng Nhiên Nhiên đến bệnh viện. Mấy ngày nay cậu bận việc công ty, cậu đi làm trước đi, đừng mắc phải sai lầm gì.”

Đêm qua, Mặc Tu Trần nói ngắn gọn với anh ấy rằng Mặc Kính Đẳng đã nhốt Tiêu Văn Khanh lại.

“Không sao, lát nữa tôi đến công ty muộn một chút. Có Đàm Mục và Hạo Phong ở đó rồi, tôi đưa hai người đến bệnh viện, sau đó sẽ đến công ty.”



Mặc Tu Trần không yên lòng về Nhiên Nhiên, anh hy vọng có thể ở bên cô từng giây từng phút. Nhưng hôm nay, chắc chắn anh sẽ rất bận rộn, bởi vì Tiêu Văn Khanh bị Mặc Kính Đằng nhốt lại, mà Mặc Tử Hiên lại bị Mặc Kính Đằng phủ nhận, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ôn Nhiên nằm ở trên giường cũng không ngủ.

Lúc Mặc Tu Trần lên lầu gọi cô ăn sáng, cô đang mở mắt nhìn trần nhà.

Trong lòng anh xẹt qua một tia đau lòng, anh mím môi, gương mặt tuần tú nổi lên ý cười nhẹ, đi vào phòng quần áo tìm quần áo cho cô, anh tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Nhiên Nhiên, dậy ăn sáng thôi em.

“Nhanh như vậy?”

Ôn Nhiên nhìn nụ cười của anh, khóe miệng giật giật.

Mặc Tu Trần khẽ nhướng mày đẹp nói: “Có Cố Khải giúp đỡ, đương nhiên sẽ nhanh rồi, cậu ấy đang dọn bữa sáng lên bàn, đợi em rửa mặt rồi xuống lầu là có thể ăn được bữa sáng thơm phức và nóng hỗi.”

“Anh Cố và anh cùng làm?”

Ôn Nhiên hơi kinh ngạc, Cố Khải cũng dậy sớm như vậy sao?

Mặc Tu Trần cười gật đầu, không muốn giấu cô: “Cố Khải cũng giống như em, cả đêm không ngủ nên cậu ấy dậy sớm. Cậu ấy đã thông báo với anh trai em, sáng nay Ôn Cẩm sẽ không đến nhà máy dược phẩm, anh ấy ở bệnh viện đợi em.”

Sợ cô không phân biệt được rõ, cũng sợ cô không quen, Mặc Tu Trần đã phân biệt rõ ràng giữa Cố Khải và Ôm Cẩm.

“Vâng!”

Ôn Nhiên nhẹ giọng đáp, cô cầm quần áo mặc vào, rửa mặt xong, nhìn đôi mắt gấu trúc của mình trong gương, cô nhíu mày, lại trang điểm đơn giản một chút.

Mặc Tu Trần ở nụ cười trên môi, yên lặng ở bên cô, đợi cô làm xong rồi mới cùng nhau xuống lầu.

Vừa đi đến cầu thang, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, trong buổi sáng yên tĩnh này, âm thanh vang lên rất nhanh và sắc bén.

Mặc Tu Trần khẽ nhíu mày, vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy cuộc gọi, một tia khó chịu xẹt qua đáy mắt anh. Sáng sớm Mặc Kính Đằng đã gọi điện thoại cho anh, thật sự rất phiền.



Anh cúp máy, cất điện thoại lại vào túi.

“Anh không trả lời điện thoại sao?”

Ôn Nhiên chớp mắt hơi ngạc nhiên, nhìn anh cát điện thoại vào túi.

“Anh không quan tâm đến những gì ông ấy định nói, đi thôi, chúng ta xuống lầu ăn sáng trước.”

Mặc Tu Trần kìm nén cảm xúc, khóe miệng nhéch lên một nụ cười ấm áp, bây giờ anh chỉ muốn ở bên Nhiên Nhiên, hoàn toàn không có hứng thú với chuyện của Mặc Kính Đằng và Tiêu Văn Khanh.

“Nhiên Nhiên, chào buổi sáng!”

Có Khải nghe thấy tiếng nói liền bước nhanh ra khỏi phòng ăn, bóng dáng cao lớn đứng ở phòng khách, hô lên với cô đang ở cầu thang.

“Chào buổi sáng, anh Có!”

Trên mặt Ôn Nhiên hiện lên một nụ cười, nhẹ nhàng mà ấm áp, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được nét cười hơi cứng ngắc của cô.

Cô đang cố gắng rất nhiều để thích nghi và chấp nhận những sự thật đã biết. Cả Mặc Tu Trần và Cố Khải đều có thể thấy điều này, chính vì nhìn ra điều này mà hai người càng thấy đau lòng hơn.

Di động của Mặc Tu Trần cũng không yên tĩnh, bọn họ vừa xuống lầu, tiếng chuông khó chịu lại vang lên, anh đang định tắt máy, Ôn Nhiên ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Anh nghe máy đi, chủ tịch Mặc tìm anh khả năng là có chuyện.”

Cố Khải cũng nói: “Nghe đi, cậu không nghe, ông ấy vẫn sẽ gọi, càng phiền phức hơn.”

Anh ấy nói xong rồi lại mỉm cười nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, chúng ta ăn sáng trước đi. Bữa sáng hôm nay không phải do một mình Tu Trần làm đâu, mà còn có phần của anh nữa đó. Xem thử em có thể nếm ra món nào là cậu ấy làm, món nào là của anh làm hay không.”

Cố Khải nở một nụ cười rạng rỡ, anh ấy hy vọng sẽ hòa hợp với Nhiên Nhiên, thoải mái và vui vẻ như trước, thay vì khiến cô cảm thấy mắt tự nhiên.

“Vâng ạ!”

Ôn Nhiên cười với anh ấy, sau đó nhìn về phía Mặc Tu Trần ở bên cạnh, thấy anh dùng ngón tay thon dài ấn nút trả lời, cô đi theo Cố Khải vào phòng ăn, kéo ghế ra, định ngồi xuống, nhưng vì giọng nói của Mặc Tu Trần mà động tác của cô hơi sững lại!