111: Vì Nàng Làm Hôn Quân


Edit: Quân LyDạ Mộc rầu rĩ lên tiếng, thân thể giật giật muốn lùi ra nhưng lại bị Mặc Lâm Uyên ôm chặt hơn nữa.Hắn có chút ảo não nói,"Ngươi lại lộn xộn, ta liền khó xử.""Hả?"Mặc Lâm Uyên duỗi tay xoa xoa bụng Dạ Mộc,"Ngươi lại động, ta liền khiến cho ngươi có thêm một Tiểu Dạ Mộc."Nháy mắt cả người Dạ Mộc co đến càng nhỏ, đêm nay tuyệt đối không ngủ được!Hơn nữa thiếu niên tuổi dậy thì định lực không đủ, nàng nhất định phải cảnh giác.


Nếu buổi tối phát sinh cái gì không đúng nàng sẽ thẳng tay đánh hắn!Nghĩ nghĩ nàng liền ngủ quên luôn, rõ ràng ngày thường nàng đều rất cảnh giác, lúc này bị một người ôn nhu ôm thật giống như được người mẹ ôm.Trong bóng đêm, khóe miệng Mặc Lâm Uyên hơi cong lên, hắn cẩn thận sờ lông mi nàng, lại vuốt mũi cùng miệng nàng, thấy nàng không dao động, không khỏi thở dài."Ngoài miệng không lưu tình, thực tế thân thể tín nhiệm ta như vậy sao?"Hắn sủng nịch vô hạn vuốt nhẹ cái mũi nàng, thở dài nói,"Thật đúng là làm người khó xử."Dứt lời, Mặc Lâm Uyên cũng nhắm mắt lại ôm nàng cùng nhau ngủ, lúc đầu hắn cảm thấy chính mình sẽ rất khó ngủ, nhưng ôm Dạ Mộc một lúc hắn liền lâm vào giấc ngủ sâu, tựa hồ như chưa từng ngủ ngon như thế.Nửa đêm, Dạ Mộc bị tiếng đánh giết kịch liệt đánh thức!Thanh âm đó cách nàng không phải rất xa, giống như chính là cung điện lúc trước nàng ở, vì thế nàng vội vàng đứng dậy muốn đi xem nhưng lại bị Mặc Lâm Uyên đè lại."Làm sao vậy?""Bên ngoài đánh nhau rồi."Dạ Mộc cau mày nói.Mặc Lâm Uyên nghe xong hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói,"Không có việc gì, không cần để ý tới."Dạ Mộc có chút chần chờ,"Không đi xem thật sự được chứ?"Mặc Lâm Uyên nghe vậy, xoay người một cái liền chặn nàng dưới thân."Cho nên, ngươi không ngủ được?"Đột nhiên tư thế ái muội làm Dạ Mộc nháy mắt khẩn trương, đôi mắt trừng to nhìn phía trên, tay bị Mặc Lâm Uyên ấn hai bên sườn, tư thế này thật sự là quá thẹn! Đặc biệt bọn họ còn ở trên giường!"Ngươi, ngươi thật sự không đi xem à? Nhỡ đánh tới đây thì phải làm sao?"Mặc Lâm Uyên buồn cười nhìn nàng mạnh mẽ nói sang chuyện khác, ý xấu nói,"Ngươi yên tâm, có người tới ta sẽ bảo vệ ngươi.

Nếu bảo vệ không được, ta muốn chết trên người của ngươi trước."Dạ Mộc trừng mắt nhìn hắn một cái,"Chán ghét, ngươi mau đi xuống, ta không ra nhìn còn không được sao? Ngươi rất nặng!""Ta nặng thật sao?"Mặc Lâm Uyên ý xấu cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ mặt nàng,"Nhưng ta muốn dán ngươi cơ, làm sao bây giờ??"Dạ Mộc hết chỗ nói rồi, dùng sức đẩy hắn ra, ngồi dậy,"Vậy ta chỉ có thể sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề!"Nàng nói nghiêm túc nhưng Mặc Lâm Uyên bị đẩy ra lại hết sức vui mừng.Cười đủ rồi hắn cũng ngồi dậy bắt lấy tay Dạ Mộc.

Trong bóng đêm, đôi mắt hắn tựa hồ như sao phát sáng."Ngươi lợi hại hơn ta, ai mà có được trăm năm nội lực như ngươi? Nhưng ngươi nỡ làm ta bị thương sao?"Dạ Mộc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trong tầm mắt hắn."Ta......!Ta khẳng định sẽ không làm ngươi bị thương...""Vậy đủ rồi."Mặc Lâm Uyên nói xong, đột nhiên cúi người hôn lên môi Dạ Mộc......!Hắn giống như ăn đang kẹo, thật cẩn thận ngậm lấy, sau đó thật cẩn thận liếm một chút.[Truyện được đăng song song trên Wattpad @junli0522 và .com Quân Ly]Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, bên ngoài là tiếng đánh kêu giết, trong cung điện lại im ắng, trên giường có hai người đang làm việc ngượng ngùng.Tim Dạ Mộc đập rất nhanh!Nàng phục hồi tinh thần lại duỗi tay muốn đẩy Mặc Lâm Uyên, nhưng lúc này Mặc Lâm Uyên không để nàng làm được, ngược lại trực tiếp ôm rồi đẩy ngã nàng trên chăn.Lúc này, có người ở bên ngoài gấp giọng hô,"Bệ hạ, số lượng thích khách đột nhiên tăng, đều xông qua bên này!!"Hai mắt Mặc Lâm Uyên nhìn chằm chằm Dạ Mộc, chỉ nói một câu."Mặc kệ các ngươi đánh thế nào.

Dù sao bọn họ không thể bước qua cánh cửa này!""Thuộc hạ tuân chỉ!!"Dạ Mộc nắm y phục Mặc Lâm Uyên nhỏ giọng kháng nghị!"Ngươi đủ rồi, bọn họ sắp đánh vào được!"Mặc Lâm Uyên lại nhẹ nhàng cười một chút,"Vào không được."Nói xong, lại cúi đầu ôn nhu hôn cái miệng nhỏ.Lúc trướcThừa Tướng truyền tin tức có chút sai sót, giờ Chu gia và Thái Hoàng Thái Hậu liên thủ tăng được nhân lực không ít, bọn họ vốn dĩ muốn bắt Dạ Mộc uy hiếp Mặc Lâm Uyên nhưng cuối cùng lại phát hiện Dạ Mộc không có ở đó.

Vì thế bọn họ ỷ vào người đông thế mạnh, liền quyết định tới bức vua thoái vị.Không nghĩ tới Mặc Lâm Uyên sớm có chuẩn bị, trận đánh bất ngờ hôm nay chỉ là mở màn cho trận chiến đầu tiên giữa thế gia và Mặc Lâm Uyên thôi.Nhưng từ tối nay, những ngày tháng bình yên liền một đi không trở lại, một núi không dung hai hổ, cục diện thế chân vạc của Mặc Quốc chỉ cần có một phương không cân bằng liền gặp nguy cơ tan rã.Mà trước mắt, Mặc Lâm Uyên hơi hơi mỉm cười.Hắn chỉ nghĩ hưởng thụ cánh môi mềm mại của Dạ Mộc, dù sao giang sơn hay mỹ nhân hắn đều có.Dạ Mộc quả thực bị Mặc Lâm Uyên làm tức điên! Bên ngoài tiếng chém giết càng ngày càng gần, với thính lực của Dạ Mộc có thể biết được có rất nhiều thích khách đều đã đánh đến cửa tẩm cung của hoàng đế.

Lúc này hắn không nghĩ tạm lánh, không nghĩ đi ra ngoài chủ trì đại cục, ngược lại đè nàng khi dễ nàng, đây không phải là hồ đồ sao?!Nhưng dưới tình huống không dùng nội lực, Dạ Mộc sao có thể là đối thủ củaMặc Lâm Uyên.


Nàng bị hắn ép tới gắt gao, hơn nữa cảm giác miệng mình bắt đầu sưng lên......Ăn ngon như vậy sao? Môi nàng cũng đâu có hương vị?Mặc Lâm Uyên lại đột nhiên cười, bởi vì hắn thấy Dạ Mộc liếm môi chính mình, nhìn hành động là biết nàng đang suy nghĩ gì."Ngươi ăn rất ngon."Hắn đè thấp thanh âm nói bên tai Dạ Mộc.Bên phải Dạ Mộc nghe được chính là tiếng bước chân càng ngày càng gần, bên trái lại nghe được lời âu yếm mị hoặc."Ngươi mê người đến mức khiến ta muốn làm hôn quân..."Rõ ràng biết không phải, nhưng giờ khắc này tim Dạ Mộc đập đến vui sướng!Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Nàng rõ ràng là đã được huấn luyện kháng dụ hoặc, vì sao......!Mặc Lâm Uyên vẫn có thể dễ dàng lay động tâm nàng?Ban đêm ầm ĩ nhưng Dạ Mộc lại bắt đầu xuất thần.Kỳ thật bộ đội đặc chủng gì đó không cao lớn như người ngoài tưởng tượng, làm lực lượng chuyên chức trung thành với quốc gia mỗi ngày bọn họ đều phải tiếp thu huấn luyện cực kỳ hà khắc.Huấn luyện đầu tiên là thể lực, tiếp đến là huấn luyện kỹ năng, còn có huấn luyện ý thức, tư duy, phục tùng, trung thành, là thứ mà họ phải khắc sâu trong lòng.

Bọn họ không vì bản thân, hoặc là nói vì bản thân rất ít, nhìn đại cục càng nhiều, cho nên việc tà mị cuồng luyến sẽ không tồn tại.Hơn nữa bởi vì bọn họ phần lớn huấn luyện ngăn cách với thế giới, cho nên bộ đội đặc chủng thường không am hiểu đạo lý đối nhân xử thế..

112: Ta có Ấp Giới Đồ

Bọn họ phần lớn đều rất cứng nhắc giống người máy.

Nhưng hiện tại Dạ Mộc lại cảm thấy chính mình không như vậy.

Có một người rất thích nàng khiến nàng ý thức được, nàng đáng giá được người đó yêu, bởi vì người yêu nàng là cửu ngũ chí tôn, là nam nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới......

"A~~" 

Dạ Mộc đột nhiên kêu một hơi, sau đó ủy khuất nhìn Mặc Lâm Uyên.

"Bị ta hôn còn có thể xuất thần, xem ra kỹ năng hôn của ta cần luyện tập thêm nhỉ?"

Mặc Lâm Uyên cũng thực nghẹn khuất, bởi vì thương tiếc nàng còn nhỏ, hắn trừ bỏ thân thân cắn cắn cũng không dám thâm nhập, nhưng vật nhỏ này lại như đi vào cõi thần tiên? Cảm giác tồn tại của hắn thấp như vậy sao?

Dạ Mộc dừng một chút, mới nhỏ giọng nói, 

"Ngươi có thể đi xuống không??"

Mặc Lâm Uyên bất thiện nhìn nàng.

"Ngươi lại hôn ta, ta sẽ không thở nổi." 

Nàng dừng một chút, khốn quẫn nói thêm, 

"Thật sự, không tin ngươi sờ xem tim ta đập rất nhanh!"

Thấy nàng thành thật như vậy, Mặc Lâm Uyên nhịn không được phụt cười.

"Nha đầu ngốc......" 

Hắn ngồi dậy tới, để cho nàng không gian thở,

"Sao ngươi lại có thể đáng yêu như vậy chứ?" 

Đáng yêu đến làm hắn dán lại gần đều ngại không đủ.

Dạ Mộc dừng một chút, ngượng ngùng nói, 

"Bên ngoài hình như im lặng rồi...... hay chúng ta ra ngoài xem chút?"

Mặc Lâm Uyên gật gật đầu, hắn lấy một cái áo choàng khoác lên cho Dạ Mộc, sau đó xuống giường tự mình giúp Dạ Mộc đi giày.

Dạ Mộc thụ sủng nhược kinh, vội vàng muốn đem chân rút về, nhưng lại bị Mặc Lâm Uyên cố chấp đè lại.

"Nếu không ngoan, ta đành phải mang ngươi lên giường làm một chút chuyện khiến ta vui vẻ."

Dạ Mộc lập tức thành thật.

Mặc Lâm Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, mặc tốt cho nàng rồi hắn cũng chỉ khoác cái áo choàng liền kéo nàng đi.

Mặc Lâm Uyên mang Dạ Mộc từ trong ra, người bên ngoài cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy đương nhiên, nhiều năm như vậy Mặc Lâm Uyên chỉ giữ một mình nữ nhân là Dạ Mộc bên cạnh, hắn có tâm tư gì sợ là khắp thiên hạ đều đã biết.

Trên mặt đất đầy hắc y nhân quỳ, trong không khí còn có mùi máu tươi chưa tan, nhưng những thi thể đó đều đã bị kéo đi rồi, chỉ còn lại tầm ba mươi cái vẫn nằm trên đất.

"Hết hy vọng đi cẩu hoàng đế! Chúng ta sẽ không nói gì đâu!!!"

Tên cầm đầu đám người bị đó ép quỳ, nhưng ngạo cốt vẫn còn, không chịu khuất phục.

Dạ Mộc ngẩng đầu nhìn Mặc Lâm Uyên, lại thấy dưới ngọn lửa, khuôn mặt Mặc Lâm Uyên tinh xảo thật giống như sương đêm lạnh giá, mưa phùn lất phất làm mặt hắn ướt nhưng lại không rơi vào mắt hắn.

"Vẫn rất có cốt khí nhỉ." 

Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng nói một câu, cũng không ngại có mặt Dạ Mộc mà mặt thẩm vấn bọn họ, tuy rằng hắn biết Dạ Mộc không phải nữ tử không thể gặp máu nhưng hắn vẫn muốn đem nàng coi như công chúa mà nuông chiều.

Khi còn nhỏ nàng bảo vệ hắn, chuyện này hắn không bao giờ muốn lặp lại lần 2, nàng không nên hiểu chuyện như vậy mà nên để hắn nâng trong lòng bàn tay, không phải ở bên ngoài đón gió gặp mưa, tự hỏi những vấn đề phức tạp.

Cho nên hắn phất phất tay để cấm quân đưa bọn họ đi.

Nhưng người vừa mới nói kia lại không chịu đi.

"Cẩu hoàng đế! Ngươi giết cha giết muội muội, máu lạnh tàn bạo! Tổn hại lễ pháp, ngu ngốc háo sắc! Nhân sĩ chính đạo như ta khinh thường! Ngươi chờ xem, một ngày nào đó, ông trời sẽ đến bắt ngươi! Sẽ có hoàng đế chân chính tới cứu vớt Mặc Quốc ta!"

Nói xong, hắn liền hung hăng đá kỳ lân tượng! Nhưng cuối cùng lại bị cấm quân ngăn cản.

Mặc Lâm Uyên cao cao tại thượng, hắn cầm tay Dạ Mộc, biểu tình lạnh băng mỉm cười trào phúng.

"Trẫm giết người, đều là người đáng chết. Người trẫm che chở, đều là người được trời phù hộ. Trẫm chính là lễ pháp thì sao còn phải tuân thủ lễ pháp? Ngươi nói thật buồn cười."

Hắn nắm chặt Dạ Mộc một chút, 

"Hơn nữa, trước đó các người còn muốn bắt một tiểu cô nương uy hiếp trẫm, làm thế là quang minh lỗi lạc? Không cần lấy chuyện khác ra để che dấu mưu đồ dơ bẩn, trẫm nghe cũng thấy phiền."

Dứt lời, người nọ đã bị kéo xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]

Còn những người khác đều bị dẫn đi nghiêm hình tra khảo.

Dạ Mộc nhìn cấm quân kéo người đi xa, nàng hỏi Mặc Lâm Uyên, 

"Hắn vừa mới nói ngươi ngu ngốc háo sắc, là bởi vì ta??"

Mặc Lâm Uyên mím môi, vừa bực mình vừa buồn cười nhéo nhéo mặt nàng, nhéo đến mức nàng kêu to.

"Thật là, trừ bỏ ngươi bên cạnh ta còn nữ nhân khác à?"

Dạ Mộc nhớ tới trong sách viết Mặc Lâm Uyên muốn cưới một nữ tử, nàng liền không phục nói, 

"Nhỡ về sau ngươi có thì sao?"

Hai mắt Mặc Lâm Uyên bỗng nhiên sáng ngời, hắn đột nhiên duỗi tay kéo Dạ Mộc vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị hắn nâng lên, nhìn qua thập phần nghiêm túc.

"Ngươi ghen tị?"

"Không có!" 

Dạ Mộc theo bản năng phủ nhận.

Nhưng Mặc Lâm Uyên lại thực vui vẻ, 

"Ừm, như vậy đi!"

Hắn ôm Dạ Mộc, gác cằm trên đỉnh đầu nàng, ngữ khí ôn nhu nói

"Chỉ cần ngươi ở bên ta, ta bảo đảm ta sẽ không có nữ nhân nào khác, chỉ có ngươi. Từ trong ra ngoài tất cả chỉ có mình ngươi!"

Trên bậc thềm bạch ngọc, dưới tầm mắt của hàng trăm thị vệ, hắn cứ như vậy không quan tâm ôm Dạ Mộc nói lời thề của đế vương.

Dạ Mộc có cảm giác không nói nên lời, chính là cảm thấy có chút thỏa mãn, nhưng lại có chút hoảng hốt.

Nàng chợt nhớ tới còn có việc cần làm, ánh mắt không khỏi ảm đạm xuống. Nàng vẫn phải quay về, tìm được Ấp Giới Đồ, trở lại nơi nàng nên sống, nhưng vì sao lại cảm thấy buồn? Nơi này không có internet, máy tính, máy chơi game,... thế giới như vậy thật sự làm người lưu luyến sao?

Kỳ thật Dạ Mộc trong lòng rất rõ ràng, thứ làm nàng lưu luyến chỉ có người kia...

Sau khi nói xong, Mặc Lâm Uyên để Dạ Mộc trở về ngủ, hắn thay một bộ quần áo đi thiên lao.

Trong thiên lao, đám người vừa mới mang vào kia đã bị thẩm vấn qua, một đám trên người đầy vết thương, còn có hai người đã chết.

Mặc Lâm Uyên mặc kệ những tên đã chết, hắn ngồi trên ghế rồng, mắt phượng nửa khép, ấn đường nhíu lại.

"Mang tên chủ mưu lại đây, trẫm muốn đích thân thẩm vấn."

Chỉ chốc lát sau, một nam nhân bị đánh thảm hại hơn đẩy đến ép quỳ bên chân Mặc Lâm Uyên, Mặc Lâm Uyên thấy hắn chính là người hùng biện lúc nãy không khỏi cười lạnh.

"Cẩu hoàng đế......" 

Người nọ vẫn không phục, mặc dù đang quỳ nhưng đôi mắt trừng trừng nhìn Mặc Lâm Uyên.

Mặc Lâm Uyên hơi hơi nhướng mày, chậm rãi nói, 

"Xem ra, ngươi không muốn được thả đi rồi?"

Người nọ cả kinh, lại hừ lạnh một tiếng, 

"Đã vào đây rồi ta còn có đường sống sao?"

"Ồ, vẫn chưa chưa chắc." 

Mặc Lâm Uyên chậm rãi mở miệng, 

"Trẫm muốn thả ngươi đi, hơn nữa, còn muốn ngươi thay trẫm truyền lời."

"Nói cái gì?"

Mặc Lâm Uyên thấy thế, sâu kín cười.

Long quan* tinh xảo của hắn ánh lên ánh sáng lạnh, thật giống như con người hắn. Tinh xảo đến mức tận cùng, dễ dàng bị người xem nhẹ nguy hiểm tiềm tàng.

(*): vật dùng để búi tóc của hoàng đế.

"Trẫm muốn ngươi nói cho người đó...." 

Hắn cười mang theo một tia tà khí, nói năng có khí phách:

"Trên tay trẫm, có một nửa Ấp Giới Đồ."