- Cô Đường, cô cho lão Lưu đó xem cái gì vậy?
Tiêu Thần chính đang uống nước, chợt nghe Lưu Trường Hà hét lớn một tiếng, sau đó một chiếc di động đẹp đã bị lão ném vỡ, cả người tức giận đến run rẩy, không biết là nổi điên vì điều gì.
Lão già này không biết tiền rất khó kiếm sao? Một chiếc đi động đẹp như vậy ít nhất cũng phải hai ba ngàn tệ, thật là một lão phá gia chi tử!
- Tiêu Thần! Cậu nói gì vậy, mau xin lỗi thầy Phó hiệu trưởng đi!
Đường Diệm Vân trừng mắt nhìn Tiêu Thần một cái, gắt lên. Người này thật là, chẳng chịu chú ý trường hợp gì cả, không tạo rắc rối cho mình thì hắn sẽ chết sao.
- Tiểu Đường, cô không nên trách cậu ta nữa!
Lưu Trường Hà hít sâu một hơi, trên mặt xuất hiện chút chán nản. Lão quay người lại nhìn Tiêu Thần, lắc lắc đầu thở dài nói:
- Cô dẫn cậu ta đi đi, chuyện này tôi sẽ xử lý.
- Phó hiệu trưởng Lưu, thầy không sao chứ?

Thấy khí sắc của lão không tốt lắm, Đường Diệm Vân không khỏi kỳ quái. Vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, thế mà đảo mắt mội cái đã như già đi vài tuổi, giống một quả bóng bị xì hơi vậy.
Không phải thầy Phó hiệu trưởng đau lòng đấy chứ? Đường Diệm Vân rất là lo lắng.
- Không sao hết, cô dẫn cậu ta đi đi.
Lưu Trường Hà ngồi xuống ghế, sắc mặt khô vàng, mờ mịt.
- Được rồi, làm phiền thầy, thầy bảo trọng.
Đường Diệm Vân cũng không biết nên nói gì cho phải, cô quăng cho Tiêu Thần một ánh mắt, ra hiệu cho hắn cùng đi ra ngoài.
Tiêu Thần đặt chén nước xuống, lúc đi ngang qua Lưu Trường Hà thì liền vỗ vỗ lên bờ vai lão:
- Lớn tuổi như vậy rồi mà cứ giận dữ buồn phiền sẽ không tốt, gặp việc phải bình tĩnh, không bước tới được thì có thể lùi.
- Tiêu Thần, cậu nói linh tinh gì vậy! Mau quay lại đây!
Đường Diệm Vân bị lời này của Tiêu Thần làm hoảng sợ, không biết trong đầu người này có bị nhồi xi măng vào hay không. Vậy mà lại dám nói với Phó hiệu trưởng là không bước tới được thì có thể lui. Tên này điên rồi phải không!
Điều kỳ quái là Lưu Trường Hà cũng không tức giận, ngược lại là ngẩng đầu lên, miệng mang nụ cười nhìn Tiêu Thần vài cái, tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều, nói:
- Nhóc cũng thú vị đấy, coi như lão già này kết bạn với cậu.
- Ông cũng có vài phần hào khí, vậy nên tôi miễn cưỡng kết người bạn này.
Tiêu Thần cười lớn vươn tay mình ra, nắm lấy bàn tay khô héo của Lưu Trường Hà, một già một trẻ nhìn nhau cười to.
- Đây... Đây là tình huống gì vậy?
Đường Diệm Vân đứng bên cạnh mở to mắt nhìn một già một trẻ cổ quái này, miệng thì há hốc, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ai trong trung học số 6 cũng biết tính tình của Lưu Trường Hà. Đây là một con báo điển hình, tác phong cẩn thận, làm việc nghiêm túc, được gán cho danh hiệu lão diêm vương mặt sắt. Mà Lưu Trường Hà còn là một cao thủ nội gia, đã từng có một số lưu manh ngoài xã hội đến gây rối ở trường, đều bị lão già này đánh chạy. Đây là một người điển hình về mặt sống tâm huyết và nghiêm tắc.
Mặc dù Tiêu Thần bị oan, nhưng dù sao hắn cũng tát giáo viên trước mặt mọi người. Chẳng những Lưu Trường Hà không làm khó Tiêu Thần, ngược lại còn kết bạn với hắn, Đường Diệm Vân đứng ngoài xem mà hồ đồ luôn rồi. Sau khi một già một trẻ cười xong thì Tiêu Thần mới đi tới bên cạnh Đường Diệm Vân, không ngờ dám cầm tay cô, kéo ra khỏi văn phòng.
- Thi Nhu?
Vừa ra khỏi vòng thì Tiêu Thần liền thấy được Cao Thi Nhu, cùng đi còn có hai người Lương Yến Yến và Ôn Thông. Ba người đến cùng với Đường Diệm Vân, tuy nhiên chỉ có mình Đường Diệm Vân tiến vào văn phòng.
Cao Thi Nhu mất mấy giây mới phục hồi tinh thần lại, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm tay Tiêu Thần đang nắm chặt tay Đường Diệm Vân, không biết đang giở trò quỷ gì.
- Ách!
Lúc này Tiêu Thần mới phản ứng lại, vội vàng bỏ tay Đường Diệm Vân ra, quay đầu nhìn cô nghiêm túc nói:
- Tôi nói cô Đường này, hôm nay tôi phải phê bình cô.
- Cái gì?
Đường Diệm Vân vừa phục hồi tinh thần lại, có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Thần, ba người Cao Thi Nhu cũng tò mò nhìn hắn.
Người này lại muốn chơi chiêu gì, vừa rồi còn vui vẻ cầm tay chủ nhiệm lớp, mà bây giờ lại lập tức thay đổi sắc mặt khác.
- Khụ khụ!
Tiêu Thần hắng giọng một cái, tiến lên ôm lấy Cao Thi Nhu, bắt đầu giáo huấn Đường Diệm Vân:
- Làm một chủ nhiệm lớp, nhất là một nữ chủ nhiệm xinh đẹp ưu tú, sau cô có thể kéo tay một học sinh nam trước mặt bạn gái cậu ta được? Chẳng lẽ cô không sợ tiểu Thi Nhu của tôi hiểu lầm sao? Tuy tôi biết mình rất ưu tú, rất tuấn tú, rất uy mãnh, nhưng đây cũng không phải lý do để cô chiếm tiện nghi chứ? Hơn nữa, nếu cô muốn chiếm tiện nghi đến vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi. Tôi tìm một nơi bí mật không ai biết, cho cô chiếm đủ luôn.
Tiêu Thần còn chưa nói xong, thịt mềm bên eo đã nhận lấy công kích. Điều làm hắn có chút buồn bực là Lương Yến Yến đang đứng bên phải hắn cũng tham dự vào. Không biết cô nàng này dở chứng gì, vậy mà cũng xông lên chăm sóc eo hắn một cái.
- Lương Yến Yến, sao cô lại véo tôi?
Trong lòng Tiêu Thần có chút mừng thầm. Theo lý mà nói, người nên véo mình sau khi nghe mấy lời kia phải là bạn gái mình mới đúng. Cao Thi Nhu véo cũng có nguyên nhân của mình, dù sao cũng là ghen. Nhưng Lương Yến Yến thì có ý gì? Hay là cô nàng này cũng coi trọng mình?

Lương Yến Yến cười cười nói:
- Tôi ngửi thấy mùi gì thum thủm nên mới ra tay!
“Móa, vậy chẳng phải nói lão tử thum thủm sao!”
Trong lòng Tiêu Thần cực kỳ buồn bực, nhìn Cao Thi Nhu đang bĩu môi cười nhìn mình, trong mắt tràn đầy nhu tình. Hắn lại nhìn Lương Yến Yến, ách, không biết là ánh mắt gì, có chút kỳ lạ, lại có chút mập mờ. Lại ngó ngó Đường Diệm Vân một chút, mặt mang nụ cười, làm ra vẻ rất mờ ám. Cuối cùng là nhìn Ôn mập mạp, vẻ mặt buồn bực cộng thêm mồ hôi lạnh.
Còn gì là thiên lý đây, những cô gái tốt dưới bầu trời đều bị tên gia súc này hại rồi!
Nghĩ đến đây, Ôn mập mạp muốn chạy trốn khỏi mảnh đất thị phi này.
...
Một hồi phong ba của việc quay cóp cứ như vậy mà bình ổn xuống. Ngày hôm sau Tiêu Thần lại được đổi một phòng thi, cứ việc rất khiêm tốn nhưng vẫn đưa tới sự chấn động của cả phòng. Tuy nhiên cũng may là không có việc gì xảy ra nữa, cuộc thi cuối kỳ kết thúc thuận lợi, Tiêu Thần cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngày kỳ thi kết thúc, Đường Diệm Vân đã nói cho hắn, giáo viên nữ tên Trần Phương kia đã bị điều đi rồi. Điều tới ngành giáo dục của một huyện thuộc Lĩnh Hải, coi như là thăng quan.
Mà tin tức tốt là Hà Phương Nhã mời Tiêu Thần về nhà ăn cơm chiều. Vừa lúc không lâu nữa Tiêu Thần muốn đi bắc, vừa dịp có cơ hội chào tạm biệt mẹ con Hà Phương Nhã. Nhớ tới hương vị đôi môi của Hà Phương Nhã, trong lòng Tiêu Thần không khỏi ngứa ngáy.
Ôm trong lòng một trái tim vừa thuần khiết vừa đen tối, Tiêu Thần đi tới tòa biệt thự nhỏ làm chính mình kích thích này.