Đêm đó thế lực khắp nơi tại Yến Kinh đều im lặng, giống như bình yên trước cơn bão.

Nhưng sau sự yên bình đó lại có một thế lực bắt đầu gánh chịu một đại họa lớn.

Tin tức nhà họ Diệp trốn thuế nhanh chóng lan xa, khiến người người xôn xao. Tin tức này nhanh chóng lọt †op trending, bị vô số người chửi bới.

“Tại sao lại như thế!”

Ngay trong đêm hôm đó, nhà họ Diệp triệu tập cuộc họp khẩn cấp để tìm ra phương pháp giải quyết.

“Nhà ta và nhà họ Triệu không thù không oán, vì sao. bọn họ lại tố cáo chúng ta? Thậm chí không tiếc vận dụng quan hệ với người của Bộ tài chính để tra xét nhà chúng ta!”

Trong cuộc họp, ông cụ Diệp tức muốn nổ phổi, có cảm giác như bị người ta đâm lén sau lưng vậy.

Mà người của nhà họ Diệp cũng thắc mắc, bọn họ chưa từng đắc tội người nhà họ Triệu, sao bọn họ lại đột nhiên trở mặt như thế?

Ông cụ Diệp tự mình gọi điện cho ông cụ Triệu, thế nhưng lại bị từ chối không nghe máy.

Ông cụ Diệp cũng hơi bưồn bực, rốt cuộc là ai âm thầm ra tay với nhà họ Diệp? Khiến cho ngay cả nhà họ Triệu cũng tình nguyện làm kẻ lót đường, mở bát tuyên chiến với bọn họ?

“Cha, chuyện đã tới nước này rồi có tìm nguyên nhân cũng không có tác dụng gì cả!” Diệp Nguyên Cát nói: “Việc quan trọng nhất lúc này là làm sao để giảm thiểu thiệt hại tới mức thấp nhất đối với nhà họ Diệp chúng tai"

“Anh cả nói không sai!" Diệp Viễn Hành cũng đồng ý: “Bây giờ tin tức nhà họ Diệp ta trốn thuế đã lên top trending, bây giờ ai ai trên mạng cũng đang chửi mắng nhà ta. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu vớt hình tượng, giảm thiểu tổn thất.”

Diệp Nguyên Cát đáp: “Chuyện trên mạng thì dễ xử lý thôi, để công ty quan hệ công chúng đi xử lý là được, dù sao cư dân mạng cũng chỉ thích xem drama, mấy ngày nữa là im lặng thôi.”


“Thế nhưng nhà chúng ta lại vướng phải rắc rối này, chỉ sợ cổ phiếu của nhà họ Diệp trên thị trường chứng khoán tuần sau sẽ sụt giảm nghiêm trọng!”

Ông cụ Diệp đau lòng nói: “Đúng thế, thị trường chứng khoán giảm, lại còn bị phạt tiền, rồi các loại ảnh hưởng khác, tổn thất lần này của nhà họ Diệp ta có lẽ phải đến cả chục tỷ!”

“Rốt cuộc là ai! Tại sao lại nhằm vào nhà họ Diệp như vậy!”

Kẻ địch giấu mặt mới là đáng sợ nhất.

Hơn nữa không biết vì sao, ông cụ Diệp có một loại dự cảm xấu là tất cả những chuyện này, mới chỉ là bắt đầu!

Chỉ sợ tuần sau bọn họ sẽ đối mặt với những thứ còn kinh khủng hơn!

Bên phía nhà họ Hứa.

Lúc Hứa Như Hải được đưa đến bệnh viện thì trời đã sắp sáng.

Ông ta bị người đánh gãy tứ chi, sau đó ném vào †rong sông ngâm suốt cả một đêm.

“Anh cả! Anh cả”

Hứa Như Vân khóc không thành tiếng, bà ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.

Không phải anh cả đã nói là sẽ tìm người, hôm nay có thể loại bỏ thằng nhãi Diệp Lâm kia sao?

Cớ sao lại bị gậy ông đập lưng ông, bị người ta đánh tới chết khiếp sau đó ném vào trong sông làm mồi cho cá vậy?

“Diệp... Diệp Lâm..” Hứa Như Hải yếu ớt lên tiếng, tức giận phun ra một cái tên: “Báo thù... Cho tôi...”

Nói xong câu này, Hứa Như Hải lại ngất xỉu tiếp.

“Anh cả!” Hứa Như Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn anh trai mình bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Không lâu sau một ông cụ với vẻ mặt uy nghiêm đi tới bên ngoài phòng phẫu thuật.

“Cha! Cuối cùng cha cũng tới rồi!” Hứa Như Vẩn nhào vào lồ ng ngực của cha mình, tìm kiếm sự an ủi.

kết quả lại bị Hứa Hữu Thành đẩy ra nói: “Hai anh em các con, gần đây luôn lén lút nói chuyện với nhau, rốt cuộc đã đắc tội với ai.”

Sau khi Hứa Hữu Thành biết con trai mình xảy ra chuyện thì cũng đã phái người đi điều tra, cuối cùng biết được gần đây con trai và con gái mình đang đối phó người nào đấy.

Tuy rằng không lợi dụng thế lực của nhà họ Hứa, chỉ là tìm người ngoài cũng tìm không dưới mười người.

Kết quả là Hứa Như Hải lại bị gậy ông đập lưng ông!


Hứa Hữu Thành làm chuyện rất cẩn thận, ông ta biết chắc lần này con mình đã chọc phải một phiền phức lớn.

Dưới tình huống bị cha mình ép hỏi, Hứa Như Vân mới nói chuyện Diệp Lâm ra tù và chuyện bọn họ định đối phó với anh cho ông ta nghe.

“Cái gì? Là thứ súc sinh kìa!” Hứa Hữu Thành nghe xong cực kỳ kinh ngạc: “Sao có thể thứ!”

Trong ấn tượng của Hứa Hữu Thành, Diệp Lâm vẫn là công tử ăn chơi trác táng của 5 năm trước, vẫn là con kiến mà nhà họ Hứa bọn họ có thể dễ dàng giẫm chết.

“Ý con là, tình trạng của anh con bây giờ là bị thằng súc sinh Diệp Lâm gây ra?”

“Sao có thể chứ? Thằng súc sinh ấy không phải là bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Ai lại chống lưng cho nó chứi”

Hứa Như Vân cũng cảm thấy khó hiểu, bà ta sợ hãi nói: “Con cũng không biết, nhưng người con phái ra ngày mà thằng súc sinh kia ra tù đã mất tích. Sau đó anh cả cũng thề là sẽ khiến nó biến mất nhưng lại cũng biến thành thế này...”

“Chẳng lẽ có người đó đang âm thầm giúp đỡ nó?”

Hứa Hữu Thành gật đầu nói: “Nếu không có ai giúp. đỡ thì thằng nhóc súc sinh đó đã sớm bị hai anh em bọn con gi ết chết rồi!”

“Chỉ có điều thằng nhóc này mạng lớn thật, trong tù 5 năm năm mà vẫn còn sống sót được! Nếu muốn giết nó, xem ra không thể không dùng tới vũ lực!”

Lúc hai cha con nói chuyện thì cuộc phẫu thuật đã kết thúc.

“Bác sĩ, anh trai tôi thế nào rồi?” Hứa Như Vân lo lắng hỏi.

Bác sĩ mặc áo blouse lắc đầu nói: “Gân tay gân chân của bệnh nhân đã bị hủy hoại, tứ chỉ dù không dập nát cũng là gãy xương, tuy rằng còn sống nhưng sau này có thể sẽ trở thành người tàn tật. Hy vọng người nhà nên chuẩn bị tâm lý.”

Trở thành người tàn tật?

Tuy rằng lời nói của bác sĩ rất uyển chuyển, nhưng cha con hai người vẫn nghe ra được ẩn ý trong đó.

Hứa Như Hải, đã trở thành người tàn phế!


“Anh..” Hứa Như Vân khóc lóc thảm thiết: “Đều là do em... Hại anh...”

“Thằng súc sinh, mày dám hại con trai tao!” Hứa Hữu Thành cũng tức sùi bọt mát ất kể là ai đang che chở cho mày, tao cũng nhất định sẽ gi ết chết mày!”

“Cha!” Hứa Như Vân nói: “Muốn phái Cung phụng của nhà Hứa ta đi giết thằng nhãi đó không?”

Bà ta không tin người bên ngoài nữa rồi.

“Hừ, giết gà cần gì dao mổ trâu. Hơn nữa thằng súc sinh kia là người nhà họ Diệp, nhà họ Hứa ta không thể tự mình ra tay được."

Hứa Hữu Thành cực kỳ tin tưởng nói: “Vừa hay cha quen biết một vị lão đại của thế giới ngầm, người đó Bạch Long Vương nổi tiếng của Thanh Châu! Nghe nói gần đây người đó muốn tới Yến Kinh!"

“Chỉ cần bị Bạch Long Vương này chịu ra tay thì thằng súc sinh đó dù có Tông sư che chở cũng sẽ chết không chỗ chôn!”

Lúc này tại tòa nhà Long Môn.

Hắc Long Vương do dự mãi cuối cùng cũng gọi điện thoại.

“Ông bạch! Nhận được Long Vương Lệnh chưa? Tôi hy vọng lần này ông có thể nghiêm túc xử lý, đây cũng không phải chuyện đùa!”

“Vị này thật sự là Long Vương! Là truyền nhân của Long Vương cũ! Không chỉ nắm giữ Long Vương Lệnh mà còn được nhận truyền thừa của Long Vương cũ, thực lực cực kỳ kh ủng bố không thể diễn tả bằng lời được.”

“Tuy rằng hai người chúng ta đối đầu nhau vì ngôi vị Long Vương, nhưng niệm tình kết bái huynh đệ trước đây của chúng ta, tôi thật lòng nhắc nhở một câu: Trong ba ngày, nhất định phải tới tham kiến Long Vương, nếu không ông không gánh nổi hậu quả ấy đâu!”

“Tạm thời chỉ vậy, ông tự giải quyết cho tốt đi!”