Bàng chân nhân run rẩy đi lên.

“Với cái loại trình độ gà mờ kia của ông mà cũng dám đấu pháp từ xa với tôi hả?”

Diệp Lâm dùng một tay xách ông ta lên, như là xách một con gà con.

Bàng chân nhân sợ tới mức liên tục cầu xin tha thứ.

“Ông thích nuôi quỷ lắm đúng không?” Dứt lời, Diệp Lâm ném ông ta lên bàn họp: “Vậy thì thử mùi vị chảo. dầu đi!”

Bịch!

Lời nói còn chưa dứt, Bàng chân nhân đã bị ném mạnh lên bàn.

Tuy rằng đây chỉ là một chiếc bàn họp bằng gỗ, nhưng sau khi thêm ảo giác vào, trong mắt đám người Bàng chân nhân thì đây chính là một cái chảo đầu trong địa ngục.

Bàng chân nhân bị ném vào trong nồi, cả người đều run rẩy, cảm giác da tróc thịt bong, đau đớn khó nhịn.

Ông ta giấy giụa định bò ra, nhưng ác quỷ mặt mũi hung tợn xung quanh lại dùng dao nĩa đẩy ông ta xuống chảo dầu lần nữa.

Ông ta ở trong chảo dầu lăn lộn gào khóc, chịu đủ mọi tra tấn.

Mặc dù ông ta biết mọi thứ đều là giả, nhưng mà ông ta vẫn phải chịu đau đớn giày vò, không thể tự thoát ra ngoài được.


Lúc này, năm đại gia tộc nhìn thấy tình trạng thê thảm của Bàng chân nhân thì đều cảm thấy rùng mình.

Đương nhiên, mọi thứ ở trước mắt đều là cảnh tượng khác nhau với người nhìn khác nhau.

Ví dụ như nhà họ Thôi và nhà họ Tô đã được tha thứ, bọn họ chỉ thấy Bàng chân nhân lăn lộn gào khóc thảm thiết trên bàn.

Nhưng trong mắt ba đại gia tộc còn lại cái cảnh Bàng chân nhân bị ném vào chảo dầu thật sự là rất khủng khiếp, khiến bọn họ sôi nổi dời mắt, không dám nhìn thẳng nữa.

“Ngồi xuống hết đi!” Diệp Lâm tiếp tục ra lệnh: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Ngồi xuống? Chỉ một yêu cầu nhỏ thôi mà, nhà họ Thôi và nhà họ Tô lập tức ngoan ngoãn làm theo, quay lại vị trí của mình.

Nhưng ba nhà Cát, Đàm và Thường thì lại giống như lên pháp trường vậy.

Bởi vì lúc này, ở trong mắt bọn họ, bàn ghế đều là quái vật có thể cắn nuốt bọn họ, giống như là có lửa mau thiêu mông, ai dám ngồi chứ?

Khi đám người Diệp Lâm ngồi xuống xong rồi...

“Hửm?” Diệp Lâm nhìn sang ba nhà vẫn còn đang đứng ở một bên, không dám ngồi xuống.

“Chúng tôi... đứng là được rồi..."

“Ở trước mặt Diệp tiên sinh, chúng tôi nào dám ngồi xuống...


Mọi người sôi nổi né tránh.

“Tôi bảo các ông ngồi thì các ông phải ngồi!" Diệp. Lâm lạnh lùng nói: “Ai dám đứng, tôi sẽ ném vào đó cùng với ông tal”

Dứt lời, Diệp Lâm gõ gõ bàn họp.

Nhưng ở trong mắt ba nhà thì đây chính là dấu hiệu bị ném vào chảo dâu.

“Được rồi... “Chúng tôi ngồi...” “Ngồi..”

Mọi người nhắm mắt, cắn răng, giống như đang trên pháp trường, căng da đầu ra mà ngồi xuống.

Toàn thân đều chảy mồ hôi lạnh, một giây trôi qua mà tưởng chừng như một năm. Giờ phút này, không khí tại hiện trường có phần là lạ.

Dưới loại không khí kh ủng bố thế này mà cũng có thể nói chuyện được hả?

Chắc là dù Diệp Lâm có đưa ra yêu cầu gì thì mọi người ở đây đều không dám nói nửa chữ không.

Rốt cuộc thì trước mặt còn có một người đang đau đớn giãy giụa gào thét trong chảo đầu kia kìa.

Thật sự là giống như giết gà dọa khỉ, khiến người ta sợ hãi, nào dám có suy nghĩ gì khác nữa.

“Hôm nay tôi tới đây là vì có hai chuyện muốn thông báo cho các ông biết.”

Diệp Lâm ra tiếng, tiếp tục nói.

“Thứ nhất, tập đoàn Lâm Thị vừa mới thành lập, còn thiếu tài chính, cần sự ủng hộ của năm nhà các ông.”

“Mỗi nhà chỉ tạm hai tỷ, gom đủ mười tỷ đưa tôi."

“Thứ hai, sau này năm nhà phải phục tùng tôi như phục tùng nhà họ Bạch trước đây. Lời nói của tôi chính là mệnh lệnh.”