Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Hoa Quốc Đống không biết rằng Diệp Lâm và Vương Phàm giáo đầu đã từng đánh nhau rồi.

Thật ra thì ngay cả Triệu Uyển Đình cũng không biết kết quả đánh nhau giữa hai người. Cô chỉ từng nghe ông nội ngẫu nhiên nhắc đến là Vương giáo đầu khen ngợi Diệp Lâm là một cậu trai đáng gờm.

Chắc là hai người sẽ không phân thắng thua khi đánh nhau nhỉ? Có lẽ Diệp Lâm sẽ kém hơn một chút.

Nghe mấy lời kia, Vương Phàm lập tức hơi xấu hổ.

Bảo mình đi dạy một người mạnh hơn mình có khác gì đang nói đùa?

Trước mặt đám người trẻ tuổi, Vương Phàm tự giữ thân phận, lại thêm từng tuổi này rồi, đương nhiên là ngại tự mình thừa nhận mình từng thua dưới tay Diệp Lâm.

Vương Phàm cười gượng một tiếng.

Còn Diệp Lâm chỉ cười chứ không nói gì.

Hoa Quốc Đống vốn dĩ không biết gì cả, cứ cố gắng nhờ Vương giáo đầu dạy Diệp Lâm vài chiêu.


Đương nhiên là anh ta chỉ mang ý tốt, cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, muốn nhờ Vương Phàm dạy dỗ Diệp Lâm, với thực lực và ngộ tính của Diệp Lâm thì chắc chắn có thể tiến bộ thêm một bước.

“Vương giáo đầu, anh bạn anh hùng Diệp này của tôi cũng rất mạnh, chỉ tát một cái là có thể tát bay một người vạm vỡ nặng trăm cân.”

“Chắc là Vương giáo đầu cũng biết Hắc Long ở Yến Kinh hả? Cộng hết hơn mười tên cấp dưới mạnh mẽ của gã cũng không phải là đối thủ của anh hùng!”

“Anh hùng còn trẻ mà đã có thân thủ như thế, nếu được Vương giáo đầu dạy dỗ thêm thì quá tốt rồi!”

Hoa Quốc Đống càng nói thì khuôn mặt già của Vương Phàm càng ngại ngùng. Cuối cùng ông ta cũng không nhịn được nữa, quát: “Tiểu Hoa Tử, cậu bớt

nói đi, không ai coi cậu là người câm đâu!”

Thấy Vương Phàm nổi giận, Hoa Quốc Đống thức thời mà câm miệng, thầm nói: đúng là keo kiệt, không dạy thì không dạy đi, nổi giận cái gì chứ!

Rất nhanh sau đó, đám người lái xe đến một khu kiến trúc giả cổ, có loại cảm giác từ đô thị hiện đại hóa xuyên qua đến cổ đại.

Kiến trúc nơi đây được xây dựng theo phong cách cổ đại, từ đình đài lầu các đến cây cầu nước chảy, đều được cổ đại hóa một cách tối đa.


Bốn người xuống xe, đi bộ hơn mười phút, đi tới trước một căn nhà hai tầng.

Trước nhà treo một tấm bảng viết ba chữ to “Tàng Bảo Trai”

“Đây là trung tâm giao dịch bảo vật quý hiếm nổi tiếng ở Yến Kinh.” Triệu Uyển Đình giới thiệu đơn giản cho Diệp Lâm nghe.

Dù là đồ cổ tranh chữ, hay là thiên tài địa bảo, thậm chí là bất cứ thứ gì bạn cần, đều có thể tìm được ở đây.

Trai chủ là người có mối quan hệ cực kì rộng và có đủ loại phương pháp. Phật ngọc lần trước cũng được đấu giá ở đây.

Lần này, vì có thể nhanh chóng tìm được tài liệu trên đơn thuốc cứu mạng, Triệu Uyển Đình đã nhờ người tới đây hỏi thăm, và đúng là có tin tức.

Có điều, đây là một nơi vàng thau lẫn lộn, lần trước cô suýt chịu thiệt vì chuyện phật ngọc.

Có bài học lần trước, lần này ông cụ Triệu phái Vương Phàm đi theo bên cạnh cháu gái, bảo vệ suốt đường đi, để tránh xảy ra sai lầm.

“Triệu đại tiểu thư, ngại quá, không thể tiếp đón từ xa được!”

Đám người vừa bước vào cửa hàng, một người đàn ông mập mạp lập tức cười tủm tỉm đi lên chào hỏi.

Anh ta có dáng người thấp bé, mặc áo khoác dài, đội mũ quả dưa, đôi mắt khôn khéo lướt nhanh qua đám người, còn nhìn thêm vài lần trên khuôn mặt xa lạ là Diệp Lâm.

“Đào chưởng quầy!” Triệu Uyển Đình cười chào hỏi anh ta.

“Ây da, Hoa nha nội, Vương giáo đầu, hai vị cũng đến nữa hả, đúng là rồng đến nhà tôm mài”