Tên cầm đầu cười nói: “Người anh em đúng là thức thời!”

Thấy Diệp Lâm mở lời, dường như là có ý định chịu thua, những người còn lại đều rất bực bội, nhưng mà lý trí nói cho bọn họ biết là với loại cục diện bất lợi thế này, bọn họ phải nhịn mới được.

“Hừ!” Vương Phàm hừ lạnh một tiếng, ngồi trở về lần nữa.

Thấy mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống, tên cầm đầu vừa lòng gật đầu.

Sau đó, gã nói: “Nhân sâm trăm năm, long tiên hương, đông trùng hạ thảo, tuyết linh chỉ, mỗi thứ thiên tài địa bảo có giá một trăm triệu, cộng thêm chỉ phí đi lại nữa, tổng cộng là năm trăm triệu.”

Tên cầm đầu cười tủm tỉm nhìn về phía đám người Triệu Uyển Đình, giống như nhìn một đám dê béo đang đợi làm thịt, thái độ kiêu ngạo, tao là dao thớt, bọn mày là thịt cá.

Năm trăm triệu?

Vừa nghe giá cả, trên mặt đám người Triệu Uyển Đình đều hiện lên vẻ lạnh lẽo.


Nếu đám dược liệu kia đều hơn một trắm năm tuổi, thì nhà họ Triệu bọn họ cũng có thể chấp nhận cái giá năm trăm triệu. Rốt cuộc thì kia chính là dược liệu cứu mạng.

Nhưng mà dược liệu là hàng kém chất lượng, đối phương còn dám hét giá trên trời?

Đúng là buồn cười!

“Anh cho rằng tiền của nhà họ Triệu chúng tôi đều được gió to thổi tới hả?” Triệu Uyển Đình hừ lạnh một tiếng, “Năm mươi triệu cũng không có!”

Tên cầm đầu cười lạnh: “Triệu đại tiểu thư, có phải là cô còn chưa nhận rõ hiện thực hay không? Các cô của hiện giờ không có tư cách trả giá với bọn tôi!”

“Năm trăm triệu, không được thiếu một đồng nào! Nếu không hả, đám anh em bọn tôi đều là kẻ thô kệch, có khi sẽ làm ra chuyện gì không tốt với cô.”

“Ha ha ha...” Hai anh em nhà họ Mã nhìn chằm chằm Triệu Uyển Đình bằng ánh mắt dâm đãng.

“Bọn mày dám!” Vương Phàm nổi giận. Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu đối phương dám có hành động thiếu suy nghĩ thì dù có cùng chết với bọn chúng, ông cũng tuyệt đối không để cho đám ăn hại kia chạm vào một sợi lông của cháu gái ông Triệu.

Không khí hiện trường lại trở nên căng thẳng.

“Bọn tôi không có nhiều kiên nhẫn.” Tên cầm đầu lạnh lùng nói: “Cho mấy người một phút để suy nghĩ”

“Không cần suy nghĩ.” Lúc này, Diệp Lâm chợt nói: “Giá này cũng được!”

“Một trăm triệu một loại, nhưng cần phải là hàng thật, bọn tôi sẽ trả không thiếu một đồng”

“Nhưng nếu các anh không lấy ra được dược liệu trăm năm, thì phải để đầu của các anh lại!”


Diệp Lâm vừa dứt lời, anh em nhà họ Mã đều giật mình, không hiểu lời nói của Diệp Lâm là sao.

Cần phải là hàng thật?

Rõ ràng là Diệp Lâm đã biết hàng là hàng giả, sao lúc này còn đi chấp nhất với hàng thật hàng giả?

“Hàng ở ngay đây!” Tên cầm đầu đá bốn loại dược liệu kia đi, dáng vẻ không kiên nhãn.

Đống nhân sâm linh chi lăn đến bên chân Diệp Lâm. Diệp Lâm không hề nhìn, dẫm chân xuống, dẫm nát đống hàng giả.

“Tôi lặp lại lần nữa, chỉ cần là hàng thật, thì sẽ trả không thiếu một đồng. Nhưng nếu là hàng giả, thì phải lấy đầu ra bồi thường.”

Cái gì?

Nghe vậy, đám anh em nhà họ Mã vừa giật mình vừa tức giận, hiển nhiên là lời nói việc làm của Diệp Lâm đã chọc giận bọn họ.

“Nhãi ranh! Tìm chết!” Lão Hai nhà họ Mã lập tức đi lên túm Diệp Lâm.


Gã định bắt Diệp Lâm đánh một trận, coi như là giết gà dọa khỉ.

Rốt cuộc thì trong đám bốn người, chỉ có Diệp Lâm là có vẻ không có thân phận bối cảnh, ra tay đánh cũng không cần phải kiêng dè.

Nhưng mà giây tiếp theo... Trong tay Diệp Lâm chợt lóe ánh sáng sắc bén.

Lão Hai nhà họ Mã chợt dừng bước, bụm cổ họng, lùi ra sau, ngã bịch xuống mặt đất.

“Là ông tìm chết trước!” Diệp Lâm lau nhẹ dao găm, lạnh lùng nói.

“Lão Hai?” Tên cầm đầu mở to mắt nhìn thoáng qua em trai mình, rồi giật mình nhìn về phía Diệp Lâm: “Mày... không trúng độc?”

“Hừ, chỉ là nhuyễn cốt tán mà cũng muốn khống chế tao hả?” Diệp Lâm cười kinh thường.