Lúc Kim Lũ Y dẫn người xông vào Lê Viên, Diệp Lâm và Hà trai chủ đã được đưa xuống tầng ngầm để tham gia hội đấu giá long trọng do Lê Viên tổ chức vào tối nay.

“Lê Viên sẽ không tổ chức đấu giá định kỳ. Nhưng lần đấu giá nào cũng có thể thu hút kẻ có tiền ở các nơi trên Cửu Châu.”

“Kỳ trân dị bảo được đấu giá ở đây, chỉ có anh tưởng tượng không ra, chứ không có bọn họ tìm không thấy. Mỗi lần tham gia đấu giá, đều chỉ hận mình không đủ tiền thôi.”

Hà trai chủ quen đường quen nẻo dẫn Diệp Lâm đi vào một phòng bao, đồng thời nhấn mạnh các loại quy tắc đấu giá với Diệp Lâm.

“Tất cả các khách hàng đi vào đây đấu giá đều được giấu tên” “Đồng thời, mọi thứ ở đây đều sẽ không được tiết lộ ra ngoài.”

“Một khi phát hiện có khách hàng để lộ chỉ tiết về hội đấu giá ra bên ngoài, thì sẽ bị hủy bỏ tư cách, vĩnh viễn cấm bước vào đây”

Vậy nên, muốn đi vào hội đấu giá cấp bậc như Lê Viên, một là hội đấu giá chủ động mời, hai là người quen đảm bảo và giới thiệu.

“Diệp tiên sinh, hiện giờ tôi chính là người đảm bảo của cậu” Hà trai chủ buồn rầu nói: “Cậu nhất định phải tuân theo quy tắc ở đây, nếu không sẽ liên lụy đến tôi,khiến tôi không đến đây được nữa.”


Diệp Lâm đứng trong phòng bao, phòng bao rộng khoảng mười mét vuông, có một cửa sổ sát đất, có thể quan sát rõ ràng hiện trường bán đấu giá ở tầng ngầm.

Bên cạnh còn có một màn hình lớn, có thể xem tất cả ở hiện trường với khoảng cách gần.

Mọi thứ bán đấu giá ở đây đều được người tổ chức đảm bảo, không cần phải lo lắng vấn đề mua nhầm hàng giả.

“Yên tâm, chỉ cần ở đây có thứ tôi muốn là được.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không làm loạn ở đây.”

Nghe vậy, Hà trai chủ thở nhẹ ra, vội vàng bảo Diệp Lâm ngồi xuống, tiếp tục xem hội đấu giá.

Trước khi hai người đến, buổi đấu giá đã được tiến hành một thời gian. Trên sân khấu, MC tiếp tục giới thiệu vật phẩm đấu giá tiếp theo.

“Vật phẩm đấu giá tiếp theo cực kì hiếm thấy!”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó trong kiếp sống MC hội đấu giá!”


Vị MC đẹp trai kia đã làm ở đây hơn ba năm. Qua tay anh ta, phần lớn các kỳ trân dị bảo đều được bán ra với giá cả xa xỈ.

Ngay cả MC cũng nói rằng vật phẩm đấu giá tiếp theo là bảo vật hiếm thấy và lần đầu tiên anh ta thấy trong kiếp sống nghề nghiệp.

Loại cách nói này bật dậy lửa tò mò trong lòng tất cả mọi người ở hội trường đấu giá.

Dứt lời, MC vẫy tay một cái, hai nhân viên cùng nâng một cái bàn gỗ lớn lên sân khấu.

Trên bàn gỗ được bày một vật phẩm, bên trên phủ vải đỏ, không thấy rõ là thứ gì.

“Mọi người đoán xem đây là gì?” MC chạm tay vào vải đỏ, nhưng lại không xốc lên, mà để mọi người đoán.

Có vài ông chủ ở các phòng bao dường như bị đánh thức lòng ham muốn trong cơ thể, có chút sốt ruột, không nhịn được chửi bậy: “Mẹ nó, mau lên đi!”

MC kiên nhẫn chờ đợi vài giây, thấy mình đã khiến cho tất cả khách hàng trong hội trường chú ý, nhuộm đẫm bầu không khí rồi, mới xốc vải đỏ lên và công bố đáp án.

“Đây là một gốc linh chi nghìn năm!”

Trên bàn gỗ chính là một gốc linh chi màu đỏ to như chiếc đĩa hình mặt trăng. ồi

Trong phút chốc, hiện trường trở nên xôn xao.