Dứt lời, màn hình đột nhiên tối sầm.

Mạnh Chu Huyền kết thúc cuộc trò chuyện.

Nhốt đội cận vệ Yến Kinh chỉ là kế sách tạm thời.

Bởi vì ở đây là chợ đen, là nơi không thể để người ta biết, một khi bị đội cận vệ Yến Kinh điều tra rõ ràng thì sẽ liên lụy đến khắp nơi.

Vậy nên Mạnh Chu Huyền bất đắc dĩ mới ra hạ sách nhốt đội cận vệ Yến Kinh lại, chờ khi buổi đấu giá kết thúc, nhanh chóng rút khỏi nơi đây, đi ra vùng khác để tránh gió.

Làm vậy thì một là đội cận vệ Yến Kinh không bắt được ai, hai là không điều tra ra được hàng phi pháp, đợi qua tiếng gió sẽ nhờ người đứng sau Lê Viên dùng các mối quan hệ để giải quyết là coi như xong.

Nếu Kim Lũ Y muốn điều tra đến cùng thì cứ ném ra vài người chịu tội thay là được.

“Haizz, tiếc cho Lê Viên của mình, phải đóng cửa một thời gian...”


Nghĩ đến đây, Mạnh Chu Huyền liền cực kì giận dữ, chỉ muốn hành hạ Kim Lũ Y đã hôn mê một trận để trả thù.

€ó điều, Mạnh Chu Huyền chỉ dám nghĩ chứ không dám động đến đối phương một chút nào.

Thứ nhất, cha nuôi của Kim Lũ Y chính là chiến thần Lý Úc Bạch của U Châu. Một khi ông ấy nổi giận thì dù là vị đại lão Đông Hải kia cũng sẽ bị liên lụy, căn bản là không giữ được mình.

Thứ hai, Kim Lũ Y là chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh. Chỉ với vâng sáng thân phận kia của Kim Lũ Y thôi, cũng đủ để ngăn chặn mọi sự ngấp nghé từ một Mạnh Chu Huyền nhỏ nhoi.

Chỉ vì bỏ thuốc mê Kim Lũ Y, Mạnh Chu Huyền sẽ phải trốn tránh một hai năm. Nếu dám động đến Kim Lũ Y, thì ông ta làm gì còn đường sống nữa?

Mạnh Chu Huyền không ngốc, sẽ không thu hẹp đường đi của mình.

Lúc này, trong phòng khách, đám người Kim Lũ Y không gượng nổi nữa, lần lượt ngất xỉu hết.

Tuy rằng Kim Lũ Y đã dốc hết sức lực để loại bỏ thành phần thuốc mề trong cơ thể mình, nhưng cũng chỉ là vô ích.

Thậm chí, khi cô giục lực lượng trong cơ thể mình càng nhiều thì hiệu quả của thuốc mê sẽ càng thêm kinh khủng.

“Thiên Tiên Túy..” Dù Kim Lũ Y chưa uống một giọt nào, thì lúc này cả người cũng khó chịu, giống như là bị say rượu, đầu óc choáng váng, chỉ muốn nằm ngủ.

“Đại nhân...” Phó thủ Ân Hồng Trang đi lại bên cạnh Kim Lũ Y: “Thiên Tiên Túy có hiệu quả rất mạnh, chỉ có ngủ say mới dần dần tan hết thuốc. Chúng ta càng tỉnh táo

thì cái loại cảm giác vô lực sẽ càng mạnh...

Có trong khoảnh khắc, Kim Lũ Y cũng muốn bất chấp mọi thứ đi ngủ một giấc, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, quay về phủ là được.


“Không được!” Kim Lũ Y nghiêm mặt nói: “Trước khi đi, cha nuôi đã giao Yến Kinh lại cho tôi. Nếu tôi không đối phó được với một Lê Viên nhỏ nhoi, thì làm gì còn mặt mũi đi gặp cha nuôi nữa?”

“Và tôi còn có tư cách gì làm chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh nữa chứ?”

Hiện giờ đội cận vệ Yến Kinh đang ở trong đầm lầy Lê Viên, không thể thoát ra ngoài, Kim Lũ Y là người dẫn đầu, phải gánh phần lớn trách nhiệm.

Xoát! Kim Lũ Y rút đao bên eo ra.

Đám thị vệ xung quanh đều ngơ ngác mà nhìn, không biết Kim Lũ Y còn bao nhiêu sức lực, có thể cầm đao xông ra ngoài hay không?

Có điều, với tình trạng hiện tại của bọn họ, dù có thành công xông ra ngoài, thì chắc là cũng không đánh lại bọn bảo vệ bên ngoài...

Phụt! Ngay lúc này, một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Kim Lũ Y cầm đao, không có chém vào cửa phòng, mà quay ngược xuống đâm thủng bàn tay của mình.

Lưỡi đao đâm vào lòng bàn tay, xuyên qua mu bàn tay, máu tươi chảy ào ạt.


Cảm giác đau đơn dữ dội khiến đầu óc vốn dĩ đang mê man của Kim Lũ Y tỉnh táo hơn nhiều, thậm chí ngay cả lực lượng cũng khôi phục được ba phần.

Rầm!

Nhân lúc đầu óc tỉnh táo, Kim Lũ Y bước lên trước, một chân đá văng cửa phòng bị khóa trái.

Cô siết bàn tay bị thương, cảm giác đau đớn ập đến lần nữa, lại có thể thần kỳ mà khäc chế hiệu quả của thuốc mê Thiên Tiên Túy.

“Hóa ra là thế!”

Kim Lũ Y tìm được phương pháp khắc chế, lập tức quay người lại, lớn tiếng ra lệnh.

“Đội cận vệ Yến Kinh nghe lệnh!”

“Rút đao!”