“Chúng tôi có trách nhiệm phải bảo vệ quê nhà, đánh hết tất cả kẻ địch lao tới!”

“Các anh muốn tôi lùi bước? Muốn tôi nhường đường? Muốn tôi năm tại chỗ?”

“Trừ khi các anh bước qua thi thể tôi!”

Lúc nói chuyện, tên thị vệ kia lại vung đao lên, chém về phía đám bảo vệ.

Bởi vì khôi phục được một phần sức lực, chỉ trong chớp mắt anh ta đã chém bay hai ba người, khiến đám người kia sôi nổi lùi ra sau, kiêng kị không dám lên phía trước.

Bọn họ vốn tưởng răng đã tìm được đường thoát, kết quả không ngờ rằng nơi trông có vẻ phòng thủ yếu nhất, lại vững chắc đến như vậy.

Hai bên đánh qua đánh lại, tình hình chiến đấu lại rơi vào giằng co. “Mẹ nói”

Mạnh Chu Huyền liên tục phát động đột phá bao vây, kết quả là lần nào cũng thất bại, còn tổn thất khá nhiều nhân thủ.

Ông ta cực kì sốt ruột, nếu cứ tiếp tục giằng co nữa thì viện quân đội cận vệ Yến Kinh sẽ đến đây, trong khi chỗ bọn họ còn rất nhiều hàng hóa chưa vận chuyển ra ngoài.


“Bọn mày chặn đánh ở đây đi

Mạnh Chu Huyền ra lệnh cho đám bảo vệ tiếp tục đánh nhau với đội cận vệ Yến Kinh.

Còn ông ta thì dẫn vài tên tin tưởng được, chỉ huy nhân viên vác hàng hóa vào bên trong Lê Viên.

Nếu không đi cửa chính được thì đành phải đi đường ngầm.

Chỉ là con đường ngầm kia cực kì hẹp, rất khó để vận chuyển các hàng hóa lớn, chỉ có thể ném lại tại đây.

Trong tình huống khẩn cấp, Mạnh Chu Huyền không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn bỏ bớt.

“Mạnh Chu Huyền! Ông định chạy đi đâu?”

Lúc này, Kim Lũ Y cũng thấy Mạnh Chu Huyền bỏ đi, bọn chúng không tiếp tục lao ra ngoài, ngược lại lén lút lùi vào bên trong.

Thỏ khôn có ba hang! Kim Lũ Y lập tức nghĩ đến chuyện có lẽ bên trong Lê Viên còn có đường đi khác.


Vì vậy, sau khi chém bay vài người nữa, Kim Lũ Y lập tức vọt vào Lê Viên, đuổi theo kẻ cầm đầu tội ác là Mạnh Chu Huyền.

Bắt được một mình Mạnh Chu Huyền, có giá trị hơn cả chém giết một trăm bảo

“Kim Lũ Y! Cô thật sự muốn bức bọn tôi đi lên đường cùng hả?”

“Con mẹ nó! Cô đừng khinh người quá đáng! Buộc tôi đến đường cùng, tôi mặc kệ cô là ai, đều sẽ chém chết hết!”

Lúc nói chuyện, đám người Mạnh Chu Huyền hùng hổ xông lên.

Còn Kim Lũ Y chỉ có một mình, không chút sợ hãi, đứng thẳng người trong đại sảnh Lê Viên.

Dường như chỉ có một mình cô là đủ để bao vây hàng trăm người đối diện. “Buông vũ khí! Đầu hàng!” Kim Lũ Y lạnh lùng ra lệnh.

Mạnh Chu Huyền nhìn về phía Kim Lũ Y giống như nhìn một kẻ điên.

Cô gái điên kia thật sự không biết chữ chết được viết thế nào đây mài!

“Được lắm, nếu cô tự mình tìm chết thì đừng trách tôi không khách sáo với cô!”

Mạnh Chu Huyền hung hăng nói: “A Đạt, cậu đi cản người đi, tôi giao cô ta cho cậu xử lý, mặc kệ chết sống!”

“Vâng, ông chủ!” Một người đàn ông vạm vỡ, tay cầm trường thương đột nhiên bước ra.