Nhưng mà hiện giờ, Kim Lũ Y đầu óc mơ màng, thực lực giảm xuống rất nhiều.

“Kim đại nhân, cô không phải là đối thủ của tôi!” Trường thương trong tay A Đạt run lên, lập tức đẩy Kim Lũ Y lùi ra mấy chục bước: “Giơ tay chịu trói đi!”

Anh ta định bắt sống Kim Lũ Y để áp chế đám thị vệ Yến Kinh ở bên ngoài. Kim Lũ Y chống đao xuống đất, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ. Tác dụng của Thiên Tiên Túy dường như càng lúc càng mạnh.

Thậm chí cảm giác đau đớn trên tay trái cũng nhanh chóng biến mất. “Tránh ra!” Kim Lũ Y kéo đao, tiếp tục đi lên phía trước.

“Cô đã thua dưới tay tôi rồi!” Trường thương trong tay A Đạt đâm thẳng xuống mặt đất.

Kim Lũ Y lập tức lảo đảo, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

“Sao tôi có thể thua bởi loại người như anh chứ?” Kim Lũ Y cố gắng đứng vững. Cô biết một khi mình hôn mê thì mình sẽ trở thành con tin trong tay bọn họ. Mình tuyệt đối không thể ngã xuống được.

Tiếc là cảm giác đau đớn đã biến mất, cảm giác buồn ngủ và mê man lại giống như biển rộng bao phủ mình, khiến mình say mê.

Kim Lũ Y rút đao lần nữa, cắt lên tay trái vốn dĩ bị thương, máu tươi trào ra, lại không hề cảm thấy đau đớn.

Vẫn là dùng đao, vẫn là cắt vào tay cơ mà! “Tại sao lại như vậy chứ?” Kim Lũ Y có chút tuyệt vọng.


“Tác dụng của Thiên Tiên Túy sẽ càng lúc càng mạnh” A Đạt nói: “Cô đánh nhau đã lâu rồi, dược hiệu đã ngấm sâu vào mỗi một tấc da của cô.”

“Vết thương nhẹ sẽ không còn tác dụng gì nữa. Chịu thua đi!” Kim Lũ Y lảo đảo sắp ngã, cảm thấy bắt đầu trở nên khó thở. Người trước mắt đi từng bước lại chỗ mình.

“Ha ha, không ngờ có một ngày nữ võ thần Cẩm Y Vệ lại thua trong tay tôi!”

“Tiếc là không phải đang trên chiến trường. Nếu không thì bắt sống cô, cũng đủ để tôi được phong vương phong hầu!”

Kim Lũ Y thà chết cũng không muốn rơi vào trong tay đối phương. Ngay tại khoảnh khắc này, trong đầu Kim Lũ Y chợt nghĩ ra một cách.

Nếu vết thương nhẹ không thể thay đổi kết cục, vậy nếu là vết thương nặng thì sao?

Kim Lũ Y lựa chọn đánh cuộc một lần, vung đao lên lần nữa.

“Định phản kháng vô ích nữa hả?” Thấy Kim Lũ Y vung đao lần nữa, A Đạt không hề coi trọng.

Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta không ngờ răng Kim Lũ Y không phải vung đao đánh anh ta, mà là vung đao tự chém mình.


Răng rắc!

Kim Lũ Y thế mà lại trực tiếp chém xuống tay trái mình! Cái cảnh này khiến cho A Đạt sợ ngây người.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Trong khoảnh khắc ấy, Kim Lũ Y có loại cảm giác như là nước đổ lên đầu, tỉnh táo hẳn lên. Cơn đau lan tràn khắp toàn thân, lực lượng hoàn toàn khôi phục.

Kim Lũ Y rùng mình. Giây tiếp theo, cô lao nhanh tới trước người A Đạt.

Không đợi đối phương phản ứng, khoái đao trong tay cô đã nhanh như chớp chém ngang A Đạt.

Thật sự là nhanh như chớp! “Nhanh quá..."

A Đạt ngã xuống mặt đất, thậm chí còn có thể nhìn thấy nửa người dưới đang đứng.

“Không hổ là nữ võ thần... đội cận vệ Yến Kinh... tôi thua cũng đúng...”

Kim Lũ Y một đao chém chết kẻ địch. Nhưng ngay sau đó, cảm giác đau đớn, mệt mỏi và mất máu cùng nhau đổ xô lên người cô, khiến cô lảo đảo ngã xuống khi mới đi được vài bước.

Trước khi hôn mê, cô mơ hồ nghe thấy có người liên tục gào thét.

“Diệp Côn Lôn... cậu quay lại cho tôi... Diệp Côn Lôn... Diệp Côn Lôn...”

Kim Lũ Y lẩm bẩm tự nói, một bóng người mơ hồ xuất hiện trước mắt.