"Hả..." Nghe được lời này, mọi người có mặt đều ngơ ngác.

Ôi trời, giọng điệu của tên nhóc này càng lúc càng lớn lối! Hai tiếng “sư phụ” của Lưu thần y làm cậu ta phát điên rồi hay sao?

Mẹ Susan tức giận đến dậm chân, trong lòng thầm nghĩ: “Lưu thần y hồ đồ nhận nhầm người, gọi cậu ta một tiếng sư phụ, cậu ta lại nghĩ mình tài giỏi thật sao?”

"Aiza, không hay rồi!" Đột nhiên, Lưu Văn Cảnh kêu lên, khiến sự chú ý của mọi người quay lại với bà cụ. "Lưu thần y, thế nào rồi?" Quách Hiểu Sơn lo lắng hỏi.

Lưu Văn Cảnh tỏ vẻ nghiêm túc, cuối cùng bất lực lắc đầu: "Bà cụ đã già yếu, sức sống đã cạn, e là tôi cũng không thể làm gì được."

"Cái gì?" Nghe vậy, sắc mặt người nhà họ Quách chợt biến đổi, có hơi lo sợ, không khỏi òa lên khóc lóc.

"Lưu thần y, xin ông hãy nghĩ cách gì đó đi mà!" Quách Hiểu Sơn lo lắng nói: "Không phải ông có thuật châm cứu thần kỳ sao? Hãy châm cứu cho mẹ tôi đi."

Nếu người khác nói những điều vô nghĩa như vậy, Lưu Văn Cảnh chắc chắn sẽ bỏ đi.

Đâu thể châm cứu bừa bãi như vậy được? Họ nghĩ ông ấy là thần chắc?

Tuy nhiên, vì nể mặt Diệp Lâm, Lưu Văn Cảnh vẫn kiên nhẫn giải thích: "Mẹ ông không có bệnh, mà là đã già rồi, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên."


"Cho dù thuật châm cứu của tôi có mạnh đến đâu thì cũng không thể có tác dụng với người sắp chết. Trừ khi..."

Nói đến đây, Lưu Văn Cảnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

“Trừ khi cái gì?” Mọi người trong nhà họ Quách vội vàng hỏi, như thể nắm được cọng rơm cuối cùng.

Lưu Văn Cảnh nghiêm túc nói: "Trừ khi sư phụ tôi ra tay châm cứu, có lẽ vẫn có thể cứu được."

Lưu Văn Cảnh nghĩ đến cảnh tượng hồi sinh người chết thần kỳ của Diệp thần y ngày hôm đó, cho rằng chỉ có Diệp thần y mới có thể cứu được bà cụ.

"Sư phụ của ông?" Quách Hiểu Sơn vội vàng hỏi: "Sư phụ của ông ở đâu?”

"Sư phụ của tôi chẳng phải đang ở đây hay sao?" Lưu Văn Cảnh chỉ vào Diệp Lâm.

"Cái này..." Mọi người nhà họ Quách hoàn toàn cạn lời, không biết nên khóc hay nên cười.

Lưu thần y quả nhiên là mắc bệnh Alzheimer rồi!


Họ phải làm sao đây?

Họ nhờ ông ta chữa bệnh cho bà cụ mà bản thân ông ta lại mắc bệnh ư?

Mẹ Susan thậm chí còn nghĩ thầm: “Nếu để cho tên nhóc đó ra tay chữa trị linh

tỉnh, thà đưa mẹ mình vào lò hỏa táng ngay lập tức còn hơn, khỏi phải chịu thêm đau đớn nào nữa”

"Sư phụ, đồ đệ bất tài." Lưu Văn Cảnh đi tới trước mặt Diệp Lâm, xấu hổ nói: "Bà cụ chết đi theo tự nhiên, tôi cũng không thể làm gì được."

“Ừ” Chuyện này Diệp Lâm đã biết từ lâu nên vừa nãy mới kết luận, cho dù Lưu thần y có đến cũng vô dụng.

"Diệp Lâm..." Susan không thể tin được, thấp giọng hỏi: cứu được bà ngoại của tôi sao?"

âu... Cậu thật có thể

Diệp Lâm có thể thấy tình cảm giữa Susan và bà ngoại rất sâu sắc. "Cậu yên tâm, chỉ cần cậu lên tiếng, tôi sẽ không để bà ngoại cậu chết đâu."

Nói xong, Diệp Lâm quay người, lặng lẽ bẻ gãy một ít linh chi ngàn năm lấy từ trong không gian chứa đồ ra, đưa vào tay Susan.

"Đi cho bà ngoại của cậu ăn đi, bà ấy sẽ sớm khỏe lại thôi." Diệp Lâm nói. Susan cầm mảnh nấm linh chi nhỏ, không biết phải làm sao. Chút nấm này thực sự cứu được bà ngoại ư?

"Cậu định cho mẹ tôi ăn cái gì?" Quách Hiểu Sơn và cha mẹ Susan rất cẩn thận, lập tức ngăn cản.

Lưu Văn Cảnh dùng mũi ngửi thử, sau đó ngạc nhiên nói: "Sư phụ, thứ cậu vừa mới lấy ra... Là linh chỉ nghìn năm sao?"