Ngay sau đó, căn phòng vỡ òa trong nước mắt.

Một nhóm bác sĩ xông vào, sau khi cố gắng cấp cứu, họ lắc đầu bỏ cuộc. "Xin chia bưồn với gia đình, bà cụ đã ra đi rồi."

Vừa nói, bác sĩ vừa thản nhiên che cho bà lão một tấm vải trắng.

Để lại gia đình đứng quanh giường bệnh của bà cụ, khóc không thành tiếng.

"Hừ, đáng đời!" Lưu Văn Cảnh âm thầm chửi rủa, cảm thấy đây chính là hậu quả người nhà này tự mình chuốc lấy.

Nếu vừa rồi đưa cho bà lão linh chỉ ngàn năm thì có lế bây giờ bà ấy đã được xuất viện rồi.

Không biết sau khi chết đi dùng có còn kịp không.

“Đi thôi” Diệp Lâm nới với Lưu Văn Cảnh ở bên cạnh, họ cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh.

Ở trước mặt Susan, Diệp Lâm đã cố gắng hết sức rồi. Còn về phần những người khác, ai tin anh thì sống, ai không nghe lời anh sẽ chết!

Bọn họ không đồng ý đưa linh chỉ ngàn năm cho bà cụ, Diệp Lâm cũng sẽ không ép buộc.


"Diệp Lâm..." Susan bật khóc, nhìn Diệp Lâm rời đi, cầm mảnh dược liệu nhỏ anh đưa cho trong tay, không biết nên tin ai.

Phải thừa nhận răng, Susan khó có thể tin rằng trên thế giới lại có cái gọi là linh chi ngàn năm.

Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng có phần tiếc nuối, tâm lý may mắn mách bảo cô, nếu như lời Diệp Lâm nói là sự thật thì sao?

Nếu gia đình họ từ chối lòng tốt của Diệp Lâm, chẳng phải họ đã làm hại bà ngoại rồi sao?

“Để con lau người cho bà... Susan chủ động yêu cầu.

Khóc một lúc, mọi người trong gia đình Quách bắt đầu thảo luận về đám tang của bà cụ.

Đồng thời, thi thể của bà cụ vẫn cần được lau rửa sạch sẽ, mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn.

"Ừm... Mẹ Susan đáp lại, để con gái làm. Sau đó, bà ấy tiếp tục thảo luận các vấn đề với hai người kia.

"Bà ngoại... Hức hức... Bà đã nuôi dưỡng cháu từ khi còn nhỏ... Cháu không có gì để báo đáp bà... Để cháu tiễn bà đi một đoạn cuối cùng... Hức hức..."


Susan không có bà nội, từ nhỏ đã được bà ngoại nuôi dưỡng nên có tình cảm rất sâu sắc với bà.

Vừa khóc, Susan vừa dùng khăn nhẹ nhàng lau thi thể của bà cụ.

Sau khi lau khóe miệng, nhân lúc không ai, để ý Susan lén nhét miếng dược liệu nhỏ mà Diệp Lâm đưa vào miệng bà ngoại.

Mặc dù bây giờ làm tất cả những điều này cũng chẳng giúp ích được gì nhưng đối với Susan, đó cũng là niềm an ủi về mặt tâm lý.

Sau đó, Susan tiếp tục công việc, vừa lau người vừa khóc.

"San San..." Đột nhiên, bên tai cô ấy vang lên một giọng nói quen thuộc: "Bà còn chưa chết mà, sao cháu lại khóc thảm thiết như vậy?"

Cùng lúc đó, một đôi tay nhẹ nhàng cũng vuốt ve mái tóc của Susan, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô ấy.

"Bà... Bà ngoại?" Susan sững người, khi quay lại, cô ấy thấy bà ngoại đang nhìn mình bằng ánh mắt ân cần và có phần bối rối.

Đột nhiên, trong phòng bệnh im lặng như tờ.

"Mẹ?" Mẹ Susan và những người khác đột nhiên ngừng thảo luận, run rẩy quay người lại, kinh hãi phát hiện bà cụ ở trên giường bệnh đang chậm rãi ngồi dậy, sau đó quay đầu lại, mỉm cười với con cháu.

"Mẹ ơi! Ma!" Quách Hiểu Sơn hét lên, ngất đi vì sợ hãi.

Phòng bệnh lập tức trở nên hỗn loạn.