Diệp Lâm vừa nói xong những điểm mấu chốt trong cuộc họp.

Đột nhiên có thư ký tới báo cáo: "Chủ tịch Bạch, không hay rồi, thiếu gia nhà họ Chu, Chu Tử Ngang tới rồi."

"Hả?" Nghe vậy, Bạch Vi Vi chợt sửng sốt: “Sao đột nhiên anh ta lại tới đây?" "Ha ha... Có lẽ là bởi vì tôi đã tạm thời vô hiệu hóa trận pháp nhốt rồng của họ, cho nên họ tới đây xem xét tình hình." Diệp Lâm mỉm cười đứng lên: “Đi thôi, tôi sẽ đi cùng cô, để xem họ còn giở trò gì!”

Sau đó, Diệp Lâm tuyên bố kết thúc cuộc họp, yêu cầu năm đại gia tộc làm theo dặn dò của mình.

Chẳng bao lâu, cả hai đã đến đại sảnh tầng một.

Quả nhiên nhìn thấy Khuông đại sư đang cầm một chiếc la bàn, miệng lẩm bẩm điều gì đó và đang kiểm tra xung quanh đại sảnh.

"Chính Đông là sinh môn... Chính Nam là hưu môn... Chính Bắc là khai môn..."

"Không đúng... Không có phản ứng..."

Khuông đại sư cho rằng nhà họ Bạch đã mời một vị cao thủ nào đến đặt một số pháp khí mạnh mẽ trong tòa nhà, vì vậy mới tạm thời giảm bớt tác động của trận

pháp nhốt rồng.


Tuy nhiên, sau khi đi dạo quanh tòa nhà, anh ta không tìm thấy dấu vết của bất kỳ pháp khí nào.

Khuông đại sư nào có biết rằng, “pháp khí” mà mình đang tìm lại chính là viên thuốc đặt bên cạnh.

Tuy nhiên, anh ta dùng la bàn để tìm đan dược, chẳng phải là vô dụng sao?

Đương nhiên anh ta chỉ thuộc dạng máy móc, không biết cách tùy cơ ứng biến. Nếu là cao thủ chân chính thì chủ yếu sẽ dùng năm giác quan để tìm kiếm, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra trừ tà đan không bình thường. Chiếc la bàn trong tay anh ta chỉ là một công cụ phụ trợ mà thôi.

Nhìn thấy Bạch Vị Vi xuất hiện.

Chu Tử Ngang lập tức hỏi: “Chẳng phải nhà họ Bạch các người đã mời một thầy phong thủy cao tay về sao?”

Câu này chẳng khác nào tự đánh mà khai.

Điều này càng khẳng định lời Diệp Lâm nói, nhà họ Chu bố trí những tòa nhà xung quanh là để bao vây nhà họ Bạch.

“Tôi không hiểu anh đang điều gì!" Thấy bọn họ còn chưa phát hiện ra bí mật của đan dược, đương nhiên Bạch Vi Vi cũng sẽ không dễ dàng lộ ra con át chủ bài của mình.

Cứ để họ chạy quanh hành lang như những con ruồi không đầu đi.


"Không tìm nữa!"

Khuông đại sư mất kiên nhãn, lập tức dừng lại.

"Tôi không cần biết nhà họ Bạch các người dùng thủ đoạn gì, bây giờ tôi sẽ đích thân thi pháp, phá hủy trận pháp của các người!"

Nhìn thấy Khuông đại sư chuẩn bị ra tay, Bạch Vi Vi lập tức gọi bảo vệ. "Đuổi đám giả thần giả quỷ này ra khỏi đây cho tôi!"

Tất nhiên là Bạch Vi Vi sẽ không để họ gây rắc rối trên địa bàn của mình. "Chờ đãi"

Lúc này, Diệp Lâm đứng dậy, nhìn Khuông đại nhân với vẻ hứng thú: "Nếu bọn họ đã đến đây thì cứ để bọn họ tùy ý phá!" .

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

"Trận pháp nhốt rồng các người bố trí bên ngoài đã bị tôi hóa giải rồi!"

"Tôi khuyên các người mau chóng dừng lại, bằng không đừng trách tôi không khách khí!"

Cái gì?

Thấy bí mật của trận pháp nhốt rồng đã bị bại lộ, nhà họ Chu và Khuông đại sư lập tức sững sờ.

Trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là nhà họ Bạch đã mời cao thủ tới giải trận!” Tuy nhiên...

Trông Diệp Lâm còn trẻ như vậy, Khuông đại nhân nghi ngờ đối phương đang nói dối.