Kim Lũ Y lại trở nên căng thẳng, lo lắng mà nhìn bạn thân đang nằm trên sô pha, có khi nào đã bị hại rồi không?

“May quá... chỉ là ngất xỉu thôi..."

Kim Lũ Y bước nhanh đến trước sô pha, kiểm tra một lần mới hoàn toàn yên lòng.

“Lạ thật, sao đám thích khách kia lại tha cho Thi Nhã vậy?”

Kim Lũ Y xem theo dõi lần nữa, phát hiện lúc thích khách xâm nhập, Trần Thi Nhã đã chạy trốn trước rồi.

Sau đó là hình ảnh đám thích khách đuổi theo sau. Manh mối cứ như vậy mà bị cắt đứt.

Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì? Kim Lũ Y không biết.

Nhưng nhìn thấy bạn thân đang hôn mê là đoán được có người giúp đỡ, khiến bạn thân tránh được một kiếp.


“Là ai vậy?” Kim Lũ Y nhìn ra ngoài cửa sổ, người đầu tiên nghĩ đến là hàng xóm trên núi.

“Là Diệp Côn Lôn hả?”

Đúng lúc này, Trần Thi Nhã đang hôn chợt bừng tỉnh, hét to lên: “Anh Diệp, mau chạy đi... có mãng xà!”

Trần Thi Nhã ngồi bật dậy, trái tim đập loạn thình thịch, chưa kịp hồi hồn từ cái cảnh đáng sợ lúc nấy.

“Thi Nhã, đừng sợ hãi, không sao rồi, có tớ đây rồi!” Kim Lũ Y vội vàng nắm tay bạn thân để an ủi.

“Răn! Rắn!” Trần Thi Nhã mất hồn mất vía, cứ lẩm bẩm rắn rắn, hiển nhiên là con mãng xà kia in lại dấu vết cực kì sâu trong lòng cô.

“Không có rắn, chỉ có tớ ở đây thôi, đừng sợ.” Kim Lũ Y vội vàng ôm chằm Trần Thi Nhã đang sợ hãi đến mức run rẩy, võ nhẹ sau lưng Trần Thi Nhã, an ủi: “Cậu đang ở trong nhà, không hề có rắn.”

Lúc này, Trần Thi Nhã mới từ từ hồi hồn lại từ cơn sợ hãi.

Nhìn thấy Kim Lũ Y, Trần Thi Nhã dựa lên vai bạn thân, khóc to một trận.

Sau đó, Trần Thi Nhã dần dần hoàn toàn bình tĩnh, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

“Cậu nói... trên núi có mãng xà?” Kim Lũ Y giật mình.

Bởi vì cô nhớ đến nửa đêm mấy ngày hôm trước có nghe thấy tiếng kêu là lạ và bóng dáng đáng sợ to như núi kia.

Chẳng lẽ ở gần núi Phong Hoa thật sự có mãng xà?


“Con mãng xà kia nuốt sống hết đám người kia...” Trần Thi Nhã cứ nhớ lại là run rẩy: “Y Y, anh Diệp... anh Diệp cũng bị...”

Trần Thi Nhã lo lắng mãng xà sẽ bất chấp tất cả mà nuốt sống hết mọi sinh vật tại hiện trường.

“Chắc là không đâu.” Kim Lũ Y vội vàng an ủi: “Nếu Diệp Côn Lôn cũng bị nuốt thì sao cậu lại không sao được chứ? Chẳng lẽ là con mãng xà kia đưa cậu về biệt thự?”

Hơn nữa, Kim Lũ Y nghỉ ngờ con mãng xà kia có quan hệ gì đó với Diệp Côn Lôn.

Kim Lũ Y lại nảy sinh nghỉ ngờ, không biết vị hàng xóm thần bí chưa từng gặp mặt kia là thân thánh phương nào.

Tuy rằng Kim Lũ Y phân tích hợp tình hợp lý, nhưng mà Trần Thi Nhã vẫn muốn đi lên biệt thự trên núi nhìn xem.

Có điều, Trần Thi Nhã vừa mới ngồi dậy thì đã ngã nhào xuống đất. Hóa ra là hai chân cô vẫn còn run rẩy vì sợ hãi...

Cuối cùng, Kim Lũ Y đành phải đảm bảo rằng lát nữa sẽ thay cô đi lên biệt thự trên núi xem Diệp Côn Lôn có an toàn hay không.

“Cậu ngủ một lát nữa đi” Kim Lũ Y đỡ bạn thân lên giường: “Còn lại cứ giao cho tớ”


Sau khi ra khỏi phòng bạn thân, Kim Lũ Y vừa định đi lên núi điều tra xem có dấu hiệu mãng xà xuất hiện hay không, thì phó quan Ân Hồng Trang gọi điện thoại đến.

“Có chuyện gì vậy?” Kim Lũ Y nghe máy.

“Đại nhân, tuy rằng vụ án Lê Viên đã bị cắt đứt manh mối, nhưng mà có một vụ án khác lại có tiến triển mới.”

Ân Hồng Trang báo cáo với Kim Lũ Y.

“Lần trước cô bảo tôi điều tra hai viên kim cương hồng, cuối cùng đã điều tra ra được người mua.”

“Chủ của kim cương hồng là Hứa Như Vân, từng là con dâu nhà họ Diệp, cũng chính là mẹ kế của Diệp Lâm”

“Kết quả điều tra cho thấy bảy người chết có liên quan chặt chế với Hứa Như Vân, dường như là tay đấm làm việc cho bà ta.”

“Hứa Như Vân?” Kim Lũ Y giật mình: “Chẳng lẽ vụ tai nạn xe năm năm trước có liên quan đến bà ta?”