Nếu lúc đó Lý Úc Bạch không nhận cô ta làm con gái nuôi trước thì ông cụ Triệu cũng chuẩn bị đưa Kim Lũ Y tội nghiệp về nhà họ Triệu chăm sóc.

"Ông nội Triệu, cháu nghe nói ông bị bệnh. Cháu đến thăm ông." Kim Lũ Y bước vào phòng bệnh.

"Lại còn tiện thể giúp chúng ta bắt được kẻ chủ mưu phía sau màn kia nữa." Triệu Thiên Thông có chút cảm kích nói: "May mẫn vừa rồi gặp được con bé, không ngờ răng yêu tăng kia còn có chút năng lực, suýt chút nữa đã để hản ta trốn thoát!"

Thì ra Kim Lũ Y đến thăm ông cụ Triệu, tình cờ gặp Triệu Thiên Thông đang dẫn người truy bắt kẻ đứng sau màn chủ

động tìm tới cửa kia.

Yêu tăng lôi thôi kia dường như cũng có linh cảm không ổn lại có chút thân thủ nên đã thành công đột phá vòng vây.

Đáng tiếc, hắn ta lại xui xẻo đụng phải Kim Lũ Y.

Chỉ một chiêu, Kim Lũ Y đã bắt sống hắn ta.

"Cháu nghe nói kẻ ác kia đã suýt giết chết ông nội Triệu ư?" Kim Lũ Y nói chắc nịch: "Đừng lo lắng, hãy giao người đàn ông đó cho cháu, cháu sẽ đưa hẳn ta về thẩm vấn."

"Vậy đành phiền cháu vậy." Ông cụ Triệu mỉm cười cảm ơn.


Sau khi Kim Lũ Y đặt giỏ trái cây xuống, lại quan tâm hỏi:

"Ông nội Triệu, bây giờ ông cảm thấy thế nào? Bác sĩ nói gì? Rốt cuộc là bệnh gì thế?"

"Hiện tại khá hơn nhiều rồi. Ông cụ Triệu mỉm cười: "May mắn hôm nay gặp được thần y, nếu không bây giờ cháu cũng không thể gặp được ông nữa!"

"Nghiêm trọng đến vậy sao?" Kim Lũ Y không thể tin được.

Bởi vì bây giờ ông cụ Triệu trông rất khỏe mạnh, không có chút dáng vẻ bị bệnh nào.

"Nói ra có thể cháu sẽ không tin. Hôm nay ông thật sự đã bước qua quỷ môn quan, chính vị thân y nhỏ kia đã cứu ông về đấy:

Những người xung quanh lại mồm năm miệng mười kể lại chuyện ông cụ Triệu từ cõi chết sống lại như thế nào một lượt.

"Có thần y như vậy sao? Ngay cả người chết cũng có thể cứu sống ư?"

Kim Lũ Y nghe xong đã rất ngạc nhiên.

Đồng thời trong lòng cũng tiếc nuối: “Đáng tiếc sáng nay cha nuôi của cháu mới rời đi, nếu không cháu cũng muốn cầu xin vị thần y đó xem bệnh trong người cho cha nuôi.”


Hàng năm, Lý Úc Bạch không ở trong quân thì cũng chinh chiến ngoài sa trường. Trên người đầy vết thương, hình thành rất nhiều vết thương lâu năm tái đi tái lại.

Cũng may là Lý Úc Bạch có ý chí mạnh mế hơn người thường. Nếu đổi thành người bình thường chắc đã sớm tê liệt từ lâu.

"ồ? Lý Chiến thần đã đi rồi sao?" Ông cụ Triệu rất kinh ngạc: "Sao lại rời đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ biên phòng xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải vậy." Kim Lũ Y mỉm cười nói: "Cha nuôi của cháu nói rằng trách nhiệm bảo hộ của ông ấy đã hoàn thành nên ông ấy quay về. Ông ấy vẫn không quen với cuộc sống ở đây, cảm thấy rất nhàm chán."

Ông cụ Triệu thở dài: "Ai, đáng tiếc, ông dự định sau khi xuất viện sẽ uống rượu với Lý Chiến thần. Chỉ sợ lần chia tay. này sẽ..."

Nghĩ đến mình chỉ còn sống được một tháng, ông cụ Triệu không khỏi đau lòng, có thể sẽ không thể gặp lại rất nhiều người bạn cũ nữa.

Sau khi ngồi trò chuyện với ông cụ Triệu một lúc, Kim Lũ Y. đứng dậy chào tạm biệt.

"Ông nội Triệu, cháu còn có công vụ phải làm, cháu phải rời đi trước."

"Hôm nay cao ốc Long Môn không yên ổn, Häc Long đột nhiên trở lại. Hơn nữa còn mang về không ít người giỏi. Nghe nói muốn gặp người nào ở đó."

"Dù sao, lúc đó náo loạn như vậy, Yến Kinh vệ chúng cháu cũng phải lần lượt chạy tới, để tránh xảy ra nhiễu loạn gì đó."

Häc Long ư?

Ông cụ Triệu nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nghĩ đến cháu gái nhỏ của mình đã bị tên Hắc Long này lừa.

"Được, cháu mau đi đi!"