Lâm Thanh Nham đã sớm nghe thấy danh Ngô Long Tôn từ lâu, nhưng cô vẫn duy trì trấn định mà hỏi lại: "Vậy thì sao?"

"Ha ha." Ngô Long Tôn cười lạnh: "Không sao cả, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tập đoàn Thiên Di đã sẵn sàng

trấn áp Lâm gia các người về mọi mặt!"

"Hi vọng các người có thể chịu đựng được, nếu không thì tôi sẽ rất chán!"

Lời nói của Ngô Long Tôn tràn đầy ý tứ khiêu khích, hắn cười lạnh rồi cúp điện thoại.

Trong phòng ăn của biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Thanh Nham cúp điện thoại, vẻ mặt ngưng đọng!

"Thanh Nham, có chuyện gì vậy?"

Lâm Văn Bạch lập tức chú ý tới sắc mặt Lâm Thanh Nham có chút không đúng nên liền hồi.

"Anh trai của Ngô Thiên Di - Ngô Long Tôn đã tiếp quản tập đoàn Thiên Di!"

Lâm Thanh Nham đè nén sự bất an trong lòng, nói: "Vừa rồi hắn nói trong điện thoại là sẵn sàng trấn áp Lâm gia chúng ta về mọi mặt, còn nói muốn thôn tính tập đoàn Lâm thị!" 

"Cái gì..."

Lâm Văn Bạch đầu tiên là giật mình, nhưng ngay sau đó liền cười một tiếng khinh thường!

"Tập đoàn Lâm thị hiện tại đã không còn như trước nữa, hắn nói muốn trấn áp là có thể trấn áp, muốn thôn tính thì có thể thôn tính à?"

"Hắn cho rằng bản thân hắn là vương hầu tướng lĩnh thời cổ đại sao?"

Tuy nhiên, ông cụ Lâm lại khẽ cau mày: "Ngô Long Tôn si mê võ học, dưới tay hắn nuôi một nhóm người luyện võ, mấy đứa nhất định không được chủ quan!"

"Công tác an ninh nhất định phải làm cho tốt, lúc cần thiết phải một số người có bản lĩnh về tập đoàn!"

"Ông nội, cháu nhớ rồi!"

Lâm Thanh Nham vội vàng trả lời, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia bất an. Khi cô nhìn thấy Diệp Huyền ăn uống vui vẻ, dáng vẻ như thể việc này không liên quan tâm gì đến mình, cô không khỏi tức giận!

"Này." Lâm Thanh Nham lạnh lùng hỏi: "Dù sao thì anh cũng là thành viên của đội nhóm thuộc bộ phận dự án của tập đoàn, hơn nữa mỗi tháng còn nhận hai trăm ngàn tiền lương, sao anh không lo lắng chút nào vậy?”

Mà Lâm Văn Bạch cũng trừng mắt liếc nhìn Diệp Huyền cực kỳ khinh bỉ! 

"Ha ha."

Diệp Huyền hoàn toàn không xem ra gì: "Một tên Ngô Long Tôn mà thôi, các người cần phải lo lắng như vậy sao? Nếu hắn dám đến chọc giận ông nội Lâm, tôi sẽ cho hắn có đến mà không có về!"

Nghe Diệp Huyền nói vậy, ông cụ Lâm phải nói là rất vui vẻ!

Tuy nhiên, Lâm Văn Bạch hoàn toàn không tin Diệp Huyền có khả năng đó, ông ta chỉ cảm thấy hắn đang vuốt mông ngựa nịnh nọt ông cụ Lâm:

"Anh có biết Ngô Long Tôn rốt cuộc mạnh cỡ nào không?"

Diệp Huyền chỉ mỉm cười, không thèm để ý! Vậy ông có biết tôi lợi hại cỡ nào không? Lại dám nói chuyện với tôi như vậy?

Nhìn thấy bộ dạng Diệp Huyền hoàn toàn không coi mình ra gì, trong lòng Lâm Văn Bạch cảm thấy rất tức giận!

Nhưng mà đang ở trước mặt ông cụ Lâm nên ông ta không dám công khai đối đầu với Diệp Huyền, đành phải bực bội ăn cơm tiếp!

Lâm Thanh Nham buồn bực thở dài một hơi. Cái tên Diệp Huyền này, một chút chí tiến thủ cũng không có, chỉ biết ở đó vuốt mông ngựa là giỏi! 

Ở phía bên kia, tập đoàn Thiên Di.

"Ha ha, Lâm Thanh Nham chẳng qua chỉ là một con đàn bà mà thôi."

Ngô Long Tôn cười lạnh liên tục, mặt mũi tràn đầy khinh thường!

Theo hắn thấy, Lâm Thanh Nham và người nhà họ Lâm hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!

"Chủ tịch Ngô."