Hai người phụ tá nhìn nhau, cau mày, đồng thời nhìn về phía Tiêu Băng Tuyết.

"Chuyện này..." 

Tiêu Băng Tuyết nheo mắt lại, nhìn chằm chằm về phía Diệp Huyền: "Xem ra tên đó thật sự không tâm thường!"

Phía bên kia, Diệp Huyền không khỏi bật cười khi thấy bộ dáng đám người ông già Du nghiến răng nghiến lợi: "Trông các người tức giận như vậy, vừa rồi khẳng định hận không thể để tôi bị đánh chết bên trong, đúng không?”

Lâm Thanh Nham phẫn nộ nói: "Diệp Huyền, mấy tên khốn kiếp này mới vừa rồi còn nói lần này trực tiếp hỏa táng anh luôn đi! Đặc biệt là lão Du, ông ta nóng lòng muốn thổi chiêng thổi trống ăn mừng, cực kỳ ngoan độc!"

Đám người ông già Du giật nảy người, đương nhiên bọn họ vẫn còn nhớ vừa rồi Diệp Huyền ra tay quyết đoán như thế nào, đánh cha con nhà họ Lục đến mức †oét cả khóe miệng!

Đám người ông già Du lập tức hoảng sợ lùi lại phía sau, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Diệp Huyền, cậu muốn làm gì, đừng nói lại muốn đánh người nữa chứ?"

Diệp Huyền nhẹ nhàng buông Lâm Thanh Nham ra, đi đến gần đám người ông già Du:

"Đầu óc các người đột nhiên trở nên sáng suốt nhỉ, thế mà lại biết tôi muốn đánh người, không tồi nha! Vậy tôi liền thưởng cho các người một bạt tai!"

Lời vừa dứt, động tác của Diệp Huyền nhanh như sao xoeẹt, cái tát rơi vào mặt đám người ông già Du, âm thanh trong trẻo và đầy uy lực!

"Ối"

Bọn họ lập tức nghẹn ngào kêu thảm, khóe miệng chảy máu, từng người đau đến vặn vẹo sắc mặt, khổ không thể tả!

Nhìn thấy tình hình này...

Trong lòng Lâm Thanh Nham vô cùng vui vẻ: "Đáng đời! Vừa rồi các người độc ác như vậy, nên bị đánh!"

Diệp Huyền lại cho ông già Du một cái tát nữa!

Diệp Huyền cười ha hả, tiếp tục cho ông già Du một cái tát thật mạnh, hất văng răng giả của ông ta ra, ngã trên mặt đất!

"Diệp Huyền, mày thật ngông cuồng!"

Ông già Du đau đến toàn thân phát run: "Mày, mày cho rằng bản thân có chút năng lực là có thể bạo ngược sao? Bọn tao sẽ báo cảnh sát, để mày vào tù mà kiểm điểm!"

"Ồ

Diệp Huyền không khỏi buồn cười: "Nhưng tôi e rằng ông không thể kiện tôi vì chút vết thương này, vậy nên tôi còn phải giúp bọn ông một chút, làm cho vết thương nghiêm trọng hơn, vậy thì cảnh sát mới có thể lập hồ sơ được."

Nói xong...

Diệp Huyền trực tiếp kéo ông già Du tới trước mặt,

liên tiếp tát mấy cái, lập tức đánh ông ta đến mức mặt đầy máu, máu thịt be bét!

"Diệp Huyền, đủ Lúc này, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết lao đến, hét lớn một tiếng!

"Nữ chiến thần?" Lâm Thanh Nham giật nảy mình, không ngờ Tiêu Băng Tuyết lại xuất hiện vào lúc này!

"Nữ chiến thần, xin cứu chúng tôi!" Ông già Du nhìn thấy nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết xuất hiện, lập tức giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.

"Diệp Huyền, chứng cứ đánh người của anh vô cùng xác thực, lần này anh chạy không thoát!"

Không ngờ, Diệp Huyền lại cười lạnh rồi ở trước mặt 'Tiêu Băng Tuyết tát đám người ông già Du thêm mấy cái, khiến bọn họ vô cùng thống khổ!

Lâm Thanh Nham lúc này hoàn toàn choáng váng, cái tên Diệp Huyền này, ngay cả nữ chiến thần ở đây cũng không cho chút mặt mũi nào? Lá gan cũng quá lớn rồi? Quả nhiên, Tiêu Băng Tuyết lập tức nổi trận lôi đình!

"Diệp Huyền!" Hai người phụ tá lập tức tức giận hét lên: "Tiểu thư của chúng ta đã lên tiếng, ngươi bị điếc. sao?" 

"Ha ha."

Diệp Huyền thờ ơ nhìn nam phụ tá Vương Phi, giễu cợt: "Sao, mới qua có mấy ngày, ngươi liền không nhớ cảm giác đau trên mặt nữa à?"

Mặt Vương Phi nhất thời nóng bừng lên, ánh mắt co rụt lại trước mặt Diệp Huyền. Từ sau khi bị Diệp Huyền đánh, sinh hoạt của anh ta trôi qua không hề dễ dàng, mở miệng ăn cơm cũng rất khó khăn.

Lâm Thanh Nham không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt Vương Phi vẫn còn sưng tấy rõ ràng, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy năm dấu tay!