“Tốt, tốt. Cảm ơn thiếu gia đã nể mặt.”

Thấy Diệp Huyền gật đầu đồng ý, Triệu Hồng Hoa càng thêm kích động

Lần trước, anh ta không cẩn thận đắc tội Diệp Huyền trong nhà hàng rượu, anh ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để hàn gắn quan hệ với Diệp Huyền!

Không ngờ hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, còn có thể ngồi xuống ăn cơm cùng Diệp Huyền. Thật sự là may mắn đến cực điểm!

“Thiếu gia, mời lên xe!”

Triệu Hồng Hoa một mực cung kính cười mời Diệp Huyền lên xe, đồng thời cũng lịch sự nói với Trương Vấn Thanh: “Cô Vấn Thanh, xin mời!”

“Được.”

Diệp Huyền không phải là người tự cao tự đại, thấy iệu Hồng Hoa đã chào hỏi chu đáo, nên hắn cũng lịch sự đối đáp. Hơn nữa, hắn còn có một số việc muốn hỏi Triệu Hồng Hoa cho rõ.

Sau khi lên xe, Diệp Huyền nói thẳng: “Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết trong khoảng thời gian này đang đuổi theo tù nhân Thiên Thần Tông vượt ngục, hy vọng có thể lần theo manh mối của Chu đại sư nhà họ Phùng.”

“Không khéo là tôi đã giết Chu đại sư, khiến manh mối điều tra của Tiêu Băng Tuyết bị mất, anh đi tìm tung tích của Thiên Thần Tông, sau đó thông báo cho tôi.”

Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Huyền, Triệu Hồng Hoa không khỏi ngạc nhiên: “Hóa ra Chu đại sư nhà họ Phùng là do thiếu gia giết, tôi còn tưởng là do Tiêu Băng Tuyết và Chiến bộ.”

“Thiếu gia ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ ràng, sau đó lập tức báo cho ngài! Tránh cho Tiêu Băng Tuyết không biết nặng nhẹ, làm phiền thiếu gia!”

Dương Duy nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đột nhiên trong lòng khẽ run. Việc cha con Phùng Tam gia và Chu đại sư bị giết đã gây chấn động trong thành phốt!

Không ngờ hung thủ lại chính là Diệp Huyền!

“Hiện tại Ngô Long Tôn, chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Di, cũng đã bị giết, chẳng lẽ cũng là kiệt tác của anh Diệp Huyền sao?” Dương Duy không nhịn được mà hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã giết ông ta.” Diệp Huyền thờ ơ gật đầu, giống như không hề để tâm.

“Trời ơi..."

Trái tim Dương Duy đập điên cưồng, trong lòng tràn đầy kính nể và ngưỡng mộ Diệp Huyền!

Nhìn phản ứng của anh ta, Triệu Hồng Hoa đã đoán được họ vẫn chưa biết lai lịch thật sự của thiếu gia Diệp  Huyền. Còn trong lòng Dương Duy lúc này đã âm thầm suy đoán.

“Chủ tịch Thương hội Trấn Nam, Diệp Trấn Nam gặp anh Diệp Huyền thì gọi nhau là anh eml”

“Triệu Hồng Hoa trước mặt Diệp Huyền cũng giống như đàn em, cung kính gọi anh là thiếu gia! Còn Triệu Hồng Hoa và Phiền Chiến Vương có quan hệ thầy trò!”

Dương Duy lập tức vỗ vỗ đầu, nói với Diệp Huyền bằng giọng kìm nén: “Đại ca, không phải anh là con ngoài giá thú của Phiền Chiến Vương chứ?”

“Hả?”

Diệp Huyền không khỏi cau mày!

Cái gì con riêng? Đây là kiểu suy nghĩ gì vậy?

“Đừng suy đoán lung tung.” Diệp Huyền không khỏi trợn tròn mắt: “Đến lúc thời cơ chín muồi, cậu sẽ biết.”

“Vậy sao?”

Dương Duy gãi đầu, vẻ mặt vừa tự tin vừa chán nản: “Vẫn không đúng? Làm sao có thể...”

Diệp Huyền không để ý tới anh ta mà quay đầu nhìn 'Trương Vãn Thanh, nhưng hắn phát hiện Trương Vấn Thanh đang âm thầm nhìn mình. Hai người nhìn nhau, Trương Vãn Thanh đột nhiên đỏ mặt, vô thức dời ánh mắt đi.

 “Cô rất muốn biết tôi là ai?” Diệp Huyền khế hỏi.

“Đương nhiên ạ.”

Trương Vãn Thanh khẽ động đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình, ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt Diệp Huyền: “Nhưng bất kể anh là ai, chỉ cần anh đối xử với tôi thật lòng là đủ rồi.”

“Chuyện này...”

Đối với câu trả lời của Trương Vấn Thanh, Diệp Huyền rất ngạc nhiên.

“Chỉ cần người khác đối xử thật lòng với mình thì cần gì phải để ý người đó là ai, xuất thân như thế nào?”

Trong lòng Diệp Huyền thầm lặp lại câu này, đột nhiên có cảm giác giác ngộ. Đây là điều mà hắn chưa từng thể nghiệm khi cố gắng tu luyện. Trong giây lát, dường như hắn đã hiểu vì sao cha mẹ hắn khăng khăng kêu hắn xuống núi để hoàn thành chín mối hôn ước. Người và người kết giao, không phải cũng là một kiểu tu hành sao.

“Thật thú

Diệp Huyền nhẹ nhàng nhếch khóe môi, tâm trạng thoải mái và vui vẻ hơn. Hắn đặc biệt thích cảm giác ở bên cạnh Trương Vấn Thanh!

Đương nhiên, Trương Vãn Thanh cũng vậy! 

Sau hơn mười phút lái xe, họ đã đến Thuỷ Long cư. “Wow, ở đây đẹp quá..."

Vừa xuống xe, vừa nhìn thấy cảnh đẹp của toàn bộ Dương thành, Trương Văn Thanh không nhịn được hưng phấn hoan hô lên!

“Đúng vậy, thật đẹp!”

Diệp Huyền đứng bên cạnh cô, cười tự nhiên: “Nhưng tôi nghĩ cảnh đẹp này vẫn không đẹp bằng cô!”

“Phì"

Trương Vãn Thanh không nhịn được cười lên, có chút ngại ngùng nói: “Anh Diệp Huyền, không phải bắt nạt tôi thì lại nói những lời ngon ngọt với tôi..."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!