“Kính chào Chiến thần!” 

Nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết xuất hiện, Dương Duy và bốn vệ sĩ không dám lơ là, lập tức cúi đầu! 

Lúc cúi đầu, trong lòng bọn họ vẫn rất lo lắng! 

Đây là siêu nữ chiến thần trong truyền thuyết! 

Một người trên vạn người! 

Hơn nữa… 

Tiêu Băng Tuyết tối nay không mặc quân phục, ngược lại nhìn nữ tính hơn một chút, rất xinh đẹp! 

Cảnh tượng này càng hiếm thấy hơn! 

Nữ thần trong quân! 

“Miễn lễ.” 

Tiêu Băng Tuyết thản nhiên xua tay, đôi mắt đẹp nhìn quanh phòng, nhưng cô không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Huyền! 

Thật sự là kỳ quái! 

Rõ ràng cô đã nhìn thấy Diệp Huyền đi vào phòng này, tại sao giờ lại không thấy? 

Kinh ngạc hơn là Tiêu Băng Tuyết lại nhìn thấy Lâm Thanh Nham nằm bất tỉnh trên ghế sofa. 

“Hả? Tại sao lại là cô ấy?” 

Tiêu Băng Tuyết không khỏi nghĩ đến cảnh tượng ngày đó Lâm Thanh Nham bị trúng thuốc, hôn rồi ôm ấp Diệp Huyền trong xe! 

Xem ra, quan hệ giữa Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền rất thân thiết! 

Tiêu Băng Tuyết liếc nhìn những tên côn đồ đầy máu trên mặt đất, rồi hỏi Dương Duy: “Có phải Diệp Huyền ra tay không?” 

Thanh âm không lớn nhưng lại tràn đầy uy nghiêm! 

Dương Duy và bốn vệ sĩ không khỏi run run một chút. 

Khí thế quá mạng! 

Không hổ là nữ chiến thần! 

Tuy nhiên, đám người Dương Duy cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ lập tức đoán được giữa Diệp Huyền và nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết có chuyện gì đó! 

“Chiến Thần đang hỏi chuyện cậu, mau trả lời!” 

Giọng nam phụ tá như tiếng chuông lớn khiến đám người Dương Duy giật mình! 

“Cái này...” 

Dương Duy lau mồ hôi lạnh trên trán: “Báo cáo Chiến Thần, những người này bị tôi và bốn đội trưởng an ninh hạ gục!” 

Đúng vậy, anh ta vẫn luôn nhớ lời dặn của Diệp Huyền! 

Không thể bại lộ Diệp Huyền! 

“Cậu?” 

Tiêu Băng Tuyết liếc nhìn Dương Duy yếu ớt: “Cậu có chắc mình có thể chiến đấu không?” 

Dương Duy xấu hổ cười: “Đại khái là… tôi một chọi bốn, không nao núng!” 

Trên thực tế, anh ta bị bốn người đ è xuống đất đánh tơi bời. 

Nhưng vậy cũng tính là một chọi bốn mà phải không? 

Tiêu Băng Tuyết lắc đầu, hiển nhiên cô tràn đầy nghi ngờ về lời nói của Dương Duy. 

Tuy nhiên, cô cũng không truy hỏi thêm về việc này nữa. 

Đúng lúc cô muốn hỏi chuyện khác thì điện thoại của cô nhận được một tin nhắn được mã hóa! 

“Chiến Bộ đã phát hiện ra dấu vết của trọng phạm cấp đặc biệt Hỏa Phượng Vương và trọng phạm cấp một Đông Sơn Ngũ Hổ. Xin mời các ngài chuẩn bị triển khai hành động truy bắt!” 

Đọc xong tin nhắn, đôi mắt đẹp của Tiêu Băng Tuyết trở nên sắc bén: “Xem ra sẽ là một trận chiến đẫm máu. Không biết liệu mình còn có cơ hội gặp được Huyền Hạo đại nhân không?” 

Sau khi nhờ người của sở cảnh sát đến giải quyết, cô vội vàng rời đi. 

Sau này có thời gian, cô sẽ cùng Lâm Thanh Nham nói chuyện, hỏi xem cô ấy có nghe Diệp Huyền nói về “Huyền Hạo” của Chiến Bộ hay không. 

Phía bên kia. 

Khi Lâm Thanh Nham ngơ ngác tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngủ trên giường của chính mình. 

“Tôi...tôi về nhà khi nào vậy?” 

Trong đầu Lâm Thanh Nham không ngừng nhớ đến việc bị Lý Hùng Phi đánh thuốc. 

“Tốt quá, Thanh Nham, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” 

Vẻ mặt mẹ Lý Gia Tuệ đầy lo lắng, đôi mắt đẫm lệ: “Con suýt chút nữa bị Lý Hùng Phi ức hiếp, nhưng may mắn là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã đi ngang qua cứu con.” 

“Dương Duy và bốn vệ sĩ con mang theo cũng có công lớn, bọn họ cũng bảo vệ con.” 

“Lý Hùng Phi, tên khốn kiếp kia, cảnh sát đã tiến hành điều tra ông ta rồi, sẽ không bỏ qua cho hắn!” 

Sau khi nghe mẹ nói, Lâm Thanh Nham cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Thật là trùng hợp như vậy sao, cô lại được nữ chiến thần cứu một lần nữa. 

Cô ấy dường như đã cứu mình hai lần liên tiếp. 

Chẳng lẽ giữa hai người bọn cô có duyên phận nào đó? 

Nhưng mà cô sẽ không bao giờ ngờ được là mối quan hệ giữa cô và Tiêu Băng Tuyết lại do Diệp Huyền mang đến. 

Thấy Lâm Thanh Nham có chút sững sờ, trên mặt ông nội Lâm Vân Hà tràn đầy lo lắng: “Thanh Nham, con không sao chứ?” 

“Ông nội, con không sao...” 

Lâm Thanh Nham xoa xoa thái dương: “Chỉ là hơi đau đầu, bụng đói.” 

Lý Gia Tuệ vội vàng nói: “Mẹ đi lấy đồ ăn ngon cho con, con ngủ một lát, có việc gì thì nhờ Diệp Huyền giúp con.” 

Nói xong, Lý Gia Tuệ và Lâm Vân Hà ra khỏi phòng. 

Lâm Thanh Nham nhìn về phía Diệp Huyền, hắn đang đọc tạp chí trên ghế sofa cạnh cửa sổ. 

Vẻ mặt bình thản. 

Lâm Thanh Nham không khỏi có chút tức giận. 

Cô suýt chút nữa bị Lý Hùng Phi bắt nạt, dù gì trên danh nghĩa hai người cũng là vợ chồng, sao anh không quan tâm đ ến cô chút nào? 

Nhưng… 

Lâm Thanh Nham cũng nhớ tới Diệp Huyền đã nhắc nhở cô phải chú ý an toàn trước khi đến khách sạn, còn nói sẽ đi theo để bảo vệ cô. 

Là cô không coi trọng Diệp Huyền trước, còn cười nhạo Diệp Huyền ! 

May mắn là cô đã tăng cường cảnh giác và mang theo bốn nhân viên bảo vệ, nếu không tối nay cô thật sự sẽ chịu thiệt thòi. 

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nham không khỏi cảm kích Diệp Huyền. 

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi.” 

Lâm Thanh Nham là người yêu ghét rõ ràng, cô hơi hé môi nói lời cảm ơn với Diệp Huyền. 

“Cô không cần cảm ơn tôi.” Diệp Huyền lạnh nhạt nói: “Người cứu cô là Dương Duy và bốn vệ sĩ, tôi không nhận nổi lời cảm ơn của cô.” 

“Anh!” 

Lâm Thanh Nham lập tức nhận ra đây là Diệp Huyền đang mỉa mai, nhưng cô không biết phản bác thế nào, chỉ có thể đổi chủ đề. 

“Cha tôi đâu?” 

“Cha cô đã quay lại công ty, nói có một số việc rất quan trọng cần giải quyết.” 

Nghe vậy, Lâm Thanh Nham không khỏi cau mày. 

Cô chợt nhớ tới Lý Hùng Phi đã cho người gây phiền phức với tập đoàn Lâm thị, tạo tư liệu đen cho tập đoàn Lâm thị! 

Lý Hùng Phi đã bị cảnh sát khống chế, nhưng mệnh lệnh của ông ta vẫn sẽ được thực hiện. 

Bộ phận kiểm tra chất lượng đã mang đến rất nhiều rắc rối cho tập đoàn Lâm thị! 

Hơn nữa, sếp lớn của Cục Kiểm tra Chất lượng Thành phố lại là chú của Lý Hùng Phi - Vương Hạo Thiên! 

Lý Hùng Phi bị cảnh sát bắt đi! 

Chính là không nể mặt Vương Hạo Thiên! 

“Lần này không xong rồi…” 

Lâm Thanh Nham bất lực thở dài. 

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, tập đoàn Lâm thị sẽ không có chuyện gì đâu.” 

Diệp Huyền nhẹ giọng nói. 

“Hả?” 

Lâm Thanh Nham sững sờ một lát, lập tức khinh thường liếc mắt nhìn hắn: “Anh không hiểu được mối quan hệ phức tạp trong giới kinh doanh đâu, anh quá ngây thơ rồi!” 

“Vậy sao? Có lẽ vậy!” 

Diệp Huyền không khỏi cười trong lòng: “Tuy nhiên, chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể cướp đi tâm huyết của ông nội Lâm!” 

Nói xong, Diệp Huyền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn đi. 

Một tin nhắn có thể một tay che trời! 

Nhưng Lâm Thanh Nham không biết Diệp Huyền lợi hại đến mức nào. 

“Anh còn ở đây giả ngầu, sao không bay lên trời luôn đi?” 

Lâm Thanh Nham đã buồn bực muốn chết rồi, bây giờ thấy Diệp Huyền vẫn đang giả ngầu, không khỏi càng thêm bực bội! 

Tại sao chồng cô không phải là hoàng tử giỏi giang đầy năng lực? 

Mà lại là cái tên không có bản lĩnh gì còn thích giả ngầu này! 

Sao số cô lại khổ như vậy! 

Đột nhiên, Lâm Thanh Nham lại cảm thấy Diệp Huyền làm người khác rất chán ghét. 

Sáng hôm sau, tập đoàn Lâm thị. 

Lâm Vân Bạch đã thức trắng đêm ở công ty để giải quyết các vấn đề phát sinh. 

“Cha, đều là lỗi của con, con xin lỗi...” 

Lâm Thanh Nham nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Văn Bạch, không khỏi tự trách mình rất nhiều. 

“Không phải lỗi của con.” 

Lâm Vân Bạch an ủi Lâm Thanh Nham: “Lỗi là của tên khốn Lý Hùng Phi! Chút nữa vào cuộc họp sáng, bọn Lục Kiên chắc chắn sẽ làm khó con, con phải chuẩn bị tinh thần.”