“Diệp Huyền, anh kìm nén không phải rất vất vả sao?"

Tiêu Băng Tuyết thở hổn hến, ánh mắt mơ hồ: “Anh có biết không, đêm nào tôi cũng mơ thấy cảnh này..”

"Ha..."

Diệp Huyền hít sâu một hơi, buộc tâm thần mình phải ổn định lại, bởi vì lý trí còn sót lại nhắc nhở hẳn không thể tiến xa hơn: “Tôi đã hứa với Thanh Nhan và Văn Thanh, hôm nay tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy..”

“Hửm?”

Tiêu Băng Tuyết khi nhìn thấy Diệp Huyền thực sự. đã rút tay lại, đôi mắt đẹp thoáng qua vẻ thất vọng, nhìn vào mắt rồng của Diệp Huyền: "Tôi không đẹp. sao?”

Diệp Huyền lắc đầu nói: “Cô rất xinh đẹp. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nghĩ cô giống như tiên nữ từ trên trời giáng xuống”

“Thật sao?”

Tiêu Băng Tuyết nhẹ nhàng chớp đôi mắt xinh đẹp, hỏi: “Vậy là vì thân hình tôi không hoàn hảo nên khiến anh không có cảm giác sao?”

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết cố ý buông Diệp Huyền ra, cả người kéo ra một khoảng cách.

Cứ như vậy, cơ thể không một mảnh vải che chẩn của cô cứ thế trần trụi của lộ ra trước mặt Diệp Huyền.

“Cái này...”

Diệp Huyền nhìn thân thể hoàn mỹ không gì che đậy của cô, ngay tức khắc máu nóng sục sôi: “Cô, thân thế của cô cũng rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tôi nhịn không được nhìn chằm chằm..."

Nghe vậy, Tiêu Băng Tuyết xấu hổ đỏ mặt: “Đã như vậy, tại sao anh... Ở đây sẽ không có một ai nhìn thấy chúng ta xảy ra chuyện gì...”

“Anh không cần lo lắng, tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật... Tôi không thể nói cho Lâm Thanh Nham và Trương Văn Thanh...”

“Đây, là bí mật chung giữa chúng ta..."

Nói xong, Tiêu Băng Tuyết lại lần nữa đến gần Diệp Huyền, trong đôi mắt đẹp đã là tình cảm mãnh liệt không gì sánh được.

“Cái này..." 

Diệp Huyền càng do dự hơn sau khi nghe những lời này của Tiêu Băng Tuyết.

Nhưng, cuối  cùng hẳn đã đưa ra lựa chọn làm theo lời hứa với Lâm Thanh Nham và Trương Văn Thanh.

Nếu như thất hứa với người yêu, Diệp Huyền sẽ luôn cảm thấy có lỗi.

“Thật xin lỗi, có lẽ duyên phận của chúng ta còn chưa đủ, tôi chữa trị xong cho cô rồi, tôi đi trước.”

Diệp Huyền cắn răng, kéo khăn tắm lên che người cho Tiêu Băng Tuyết, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

“Diệp Huyền...”

Tiêu Băng Tuyết mặc dù đau lòng nhưng cũng không ngăn cản Diệp Huyền, nhưng khi Diệp Huyền chuẩn bị bước ra ngoài, cô lại hỏi: "Liệu hai người chúng ta, còn có duyên phận không?"

“Duyên phận...”

Diệp Huyền nhìn vào mắt Tiêu Băng Tuyết, cười nhạt một cái: “Duyên phận do trời định, có lẽ là còn có đi”

“Thật sao?” 

Tiêu Băng Tuyết nghe được Diệp Huyền trả lời trong lòng hưng phấn ân, hốc mắt hơi đỏ lên, nước mắt rơi xuống:

“Cám ơn anh, Diệp Huyền."

“Không có gì."



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!