"Liên quan gì đến cô?"

Diệp Huyền không nhịn được cười: "Thứ chúng ta đi lãnh chỉ là giấy đăng ký kết hôn giả! Cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi! Lời này là cô tự nói!"

Lâm Thanh Nham không biết nên phản bác như thế nào, nhưng lại không cam tâm cứ thế cho qua: "Vậy tại sao anh lại bỏ nhà đi, vừa rồi ông nội tức giận, còn mắng †ôi một trận!"

Nghe cô nói như vậy, Diệp Huyền có chút sững sờ: "Lâm Thanh Nham, ai nói tôi bỏ nhà đi? Cô đang nói cái gì.

Lâm Thanh Nham làm sao có thể không hiểu Diệp Huyền đang cố ý chọc giận mình!

Tên khốn này chỉ thích chọc tức người khác! "Được!"

Lâm Thanh Nham cần răng: “Thật xin lỗi, lúc trong nhà hàng lẽ ra tôi không nên cười nhạo anh ở trước mặt mọi người! Bây giờ tôi trịnh trọng xin lỗi anh, anh có thể đừng rời khỏi nhà họ Lâm như vậy không?"

Diệp Huyền không khỏi thấy lạ: "Thành thật mà nói, nghe thấy lời xin lỗi của đại tiểu thư tsundere như cô, tôi cũng khá vui vẻ. Nhưng mà ai nói với cô rằng tôi sẽ rời khỏi nhà họ Lâm?”

"Cái gì?"

Lâm Thanh Nham cũng có chút sững sờ: "Anh lấy cả giày và ba lô đi, không phải anh tức giận với tôi đến mức rời khỏi nhà họ Lâm sao?"

Nghe cô nói như vậy, Diệp Huyền không nhịn được cười ha hả: "Lâm Thanh Nham, cô cũng suy diễn giỏi quá đấy? Tôi mang theo ba lô vì tôi muốn đi leo núi với

Văn Thanh, để thuận tiện đựng quần áo đựng nước thôi!" "Anh lấy ba lô đi chỉ để leo núi?" Lâm Thanh Nham không khỏi ngơ ngác! Vậy vừa rồi mình bị ông nội mắng vô ích sao? Lâm Thanh Nham cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ, cảm giác mình bị Diệp Huyền trêu đùa!

"Diệp Huyền! Anh bị bệnh à? Đêm hôm khuya khoắt anh đi leo núi gì chứ!"

"Anh mau trở về giải thích rõ ràng với ông nội tôi!" 

Lâm Thanh Nham sắp giận điên lên!

"Tên chết tiệt này, tức chết tôi rồi!"

Mặc dù ngoài miệng cô hùng hùng hổ hổ, nhưng khóe miệng cô đã sớm hiện lên một nụ cười không thể che giấu!

Diệp Huyền không tức giận cô tới mức bỏ đi, hắn vẫn còn ở Lâm gia.

Quá tốt rồi!

Mới vừa rồi cô còn bởi vì Diệp Huyền bỏ nhà đi mà cảm thấy vô cùng tự trách và lạc lõng!

Nhưng mà sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, trong lòng cô lại nhịn không được nổi lên từng đợt kích động!

Cảm xúc phức tạp đang quấy phá, đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham thật sự đỏ hoe đẫm lệ!

Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham rất nhanh liền ý thức được mình có vấn đề.

"Mình cao hứng gì chứ? Chẳng lẽ mình thật sự cảm thấy đã thua thiệt hắn?”

"Chẳng lẽ là, mình thích hắn..."

"Mình điên rồi sao... Làm sao mình có thể thích hắn được..." 

Lâm Thanh Nham càng nghĩ càng bối rối, mặt ngọc cũng không nhịn được ửng đỏ.

Ở phía bên kia, núi Thủy Long.

"Chả hiểu kiểu gì, Lâm Thanh Nham trúng gió à..."

Diệp Huyền nhìn điện thoại đang báo máy bận, lắc đầu cười khổ.

"Anh Diệp, có chuyện gì vậy?”

Trương Vãn Thanh trìu mến nhìn Diệp Huyền.

"Không có gì."

Diệp Huyền mỉm cười rồi đưa điện thoại cho Trương Văn Thanh, tiếp tục đặt bắp chân như ngọc của cô lên đùi mình: "Tôi xoa bóp cho cô lần nữa, chân của cô sẽ hoàn toàn khỏi!”

"Vâng!"

Khóe miệng Trương Vãn Thanh hiện lên nụ cười hạnh phúc, sự thẹn thùng trong mắt giấu cũng giấu không được: "Anh Diệp, cảm ơn anh đã xoa bóp cho tôi."

Ra là...

Khi Trương Vấn Thanh và Diệp Huyền leo núi, cô không cẩn thận bị treo chân.

Diệp Huyền dùng thủ pháp xoa bóp thần kỳ của mình massage cho Trương Vấn Thanh!

Nhưng mà kỹ thuật massage của Diệp Huyền quá thần kỳ và thoải mái!

Chẳng những nhẹ nhàng làm giảm cơn đau ở bắp. chân cho Trương Vãn Thanh, mà còn còn thuận tiện giúp cô khai thông khí huyết toàn thân, làm cô cảm nhận được sự dễ chịu trước nay chưa từng có!

Chính vì vậy mà Trương Vấn Thanh không khỏi phát ra những tiếng than khẽ khiến người nghe cảm thấy ngại ngùng!

Điều này cũng làm cho Lâm Thanh Nham nghe thấy những âm thanh này trong điện thoại, gây ra hiểu lầm rất lớn!

"Vãn Thanh, chân của cô thật đẹp, cảm giác thật dễ chịu."