Giang Kim Bưu nghe vợ mình phân tích, không khỏi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người:

“Bà xã, ý bà là, là Diệp Huyền ở sau lưng ra tay, chuyện này còn lâu mới đơn giản như chúng ta thấy ở mặt ngoài?”

Hơi thở của Vương Lệ trở nên gấp gáp thấy rõ: “Ngoại trừ suy đoán này, tôi không thể nghĩ ra điều gì khác!"

“Chồng à, năng lực của Diệp Huyền vượt xa sức tưởng tượng của chúng tai”

Ban đầu, hai vợ chồng muốn kết bạn làm quen và lấy lòng Diệp Huyền, nhưng họ không bao giờ nghĩ tới họ là đang trèo cao!

Đúng vậy, vợ chồng họ ngày càng tin chắc rằng đằng sau vẻ ngoài khiêm tốn của Diệp Huyền ẩn giấu xuất thân và năng lực kinh khủng không thể với tới nổi!

Đúng lúc này, bác sĩ Trương Vũ Hà gọi điện thoại tới!

Ông nói rằng muốn tổ chức một bữa tiệc tối có sự tham gia của nhà họ Trương, nhà họ Lưu và nhà họ. Giang!

Lấy danh nghĩa của ba gia tộc, cùng nhau mở tiệc chiêu đãi Diệp Huyền, thuận kết giao bạn bè đúng nghĩa!

“Cảm ơn bác sĩ Trương. Tôi thật sự vô cùng cảm kích!”

Giang Kim Bưu vội vàng đồng ý!

Đồng thời ông cũng cho rằng bác sĩ Trương hoặc. Lưu Công Thiên của Lưu gia đã cảm nhận được thực lực đáng sợ của Diệp Huyền sau cái chết của Ngô Thiên DiI

Hơn nữa, trước giờ Diệp Huyền vẫn luôn đối xử tốt với bọn họi

Họ có lý do để mời Diệp Huyền ăn tối, xét về công hay tư cũng đều rất ổn thoả!

Kết bạn với Diệp Huyền thực sự là chuyện tốt nhất, cho dù không thể cũng không được xúc phạm hay bỏ mặc hẳn!

Sau khi Diệp Huyền nói lời tạm biệt với Trương Vãn Thanh, hắn cũng trở về nhà của Lâm gia: “Diệp Huyền, cuối cùng cậu cũng về tới nhài”

Cả đêm ông Lâm không ngủ, nhìn thấy Diệp Huyền trở về, ông lập tức đi ra ngoài chào đón, ánh mắt tràn đầy niềm hạnh phúc!

“Ông nội Lâm.”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, giọng điệu thờ ơ: “Đã muộn như vậy rồi, sao ông còn chưa ngủ?”

Vẻ mặt Lâm Vân Hà cay đắng nói: “Tôi sợ cậu cảm thấy oan ức. Tôi đã biết chuyện Nham Nham cười nhạo. cậu trong nhà hàng. Bây giờ cậu đang rất tức giận phải không?”

Vừa nói, Lâm Vân Hà vừa mắng Lâm Thanh Nham trong nhà: “Con còn giả vờ cái gì? Mau đến xin lỗi Diệp Huyền đi! Con thực sự muốn làm cho ông nội con tức đến chết luôn hả?”

Sau khi Lâm Thanh Nham hung tợn liếc nhìn Diệp. Huyền, lần này cô đi tới một cách rất miễn cưỡng: “Diệp Huyền, tôi không nên cười nhạo anh ở nơi công cộng như trong nhà hàng. Tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Lâm Vân Hà cũng vội vàng nói: “Diệp Huyền à, tôi đã dạy cho Thanh Nham một bài học, nó cũng biết mình sai ở chỗ nào. Nể mặt ông già xấu xí này, cậu hãy tha thứ cho con bé một lần được không?”

Diệp Huyền không nhìn Lâm Thanh Nham, mà mỉm cười với Lâm Vân Hà nói: “Ông nội, cháu nghiêm túc đấy, cháu thật sự không tức giận. Ngoài trời gió lớn, để cháu đỡ ông vào nhà.”

Cảm nhận được sự độ lượng của Diệp Huyền, Lâm Vân Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đôi bàn tay già nua cũng nắm chặt tay Diệp Huyền: “Diệp Huyền, cậu thật sự rất hiếu thảo và hiểu chuyện!”

Mẹ Lý Gia Tuệ nhìn thấy Diệp Huyền hiếu thảo như: vậy, trong lòng nhẹ nhõm khôn xiết, bà không khỏi thấp giọng mắng Lâm Thanh Nham: “Thấy chưa, Diệp Huyền hiền lành, hiếu thảo, ngoan ngoãn thế kia, con phải học hỏi thằng bé đấy.” 

Mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng lên, có vẻ xấu hổ! Đúng rồi!

Sau khi Diệp Huyền trở về nhà, hắn thật sự không thèm nhìn Lâm Thanh Nham đến một cái!

“Tên khốn kiếp này...”

Lâm Thanh Nham rất buồn bực, nhưng sau khi nhớ tới Diệp Huyền đã âm thầm cứu mình hai lần, sự tức giận và chán nản trong lòng cô lập tức giảm bớt một nửa, thậm chí trong thâm tâm cô còn cảm thấy cực kỳ biết ơn là đằng khác!

Lúc này Lâm Thanh Nham mới phát hiện tình cảm của mình đối với Diệp Huyền khá phức tạp!

“Đúng vậy, Tiểu Diệp.”

Sau khi Lâm Vân Hà trở vào nhà và ngồi xuống, ông tò mò nhìn Diệp Huyền: “Tôi nghe Thanh Nham nói, câu có một tấm thẻ chí tôn Long Quốc, có đúng không?”

“Hả?”