Đường Tiểu Nhu không hề trách móc gì Nam Cung Cảnh, hắn lại tự mình nhận lỗi về bản thân làm cô có chút khó xử, môi anh đào mấp máy, nói:
“Do tôi không cẩn thận thôi.”
“Chị có muốn ăn gì không?”
Thấy cô không có ý định tiếp tục câu chuyện kia, Nam Cung Cảnh đành tạm gác lại nó trong lòng.

Hắn biết bản thân mình thiếu sót gì là được, hắn thật sự vẫn chưa trưởng thành, suy nghĩ còn non nớt thiếu thận trọng.

Nếu anh trai hắn làm việc thì chắc chắn sẽ không mắc lỗi, không để cho cô bị thương.
Đường Tiểu Nhu nói:
“Tôi không đói lắm, cậu trở về trước đi.”
“Được rồi, chị nghỉ ngơi đi.” Nam Cung Cảnh thấy cô khỏe mạnh thì yên tâm hơn nhiều, hắn đứng lên chuẩn bị rời khỏi đó.
Mỹ nhân khi bệnh cũng ra dáng mỹ nhân, Đường Tiểu Nhu tuy rằng đang bị đau, mặt mũi hơi tái, nhưng khi cô nở nụ cười vẫn như cũ làm sáng bừng khung cảnh trước mắt Nam Cung Cảnh.

Cô cười nói với hắn:
“Cậu cẩn thận một chút.


Mấy ngày nay có tiến bộ rồi đó, nhớ đừng cúp học nữa nhé.”
Nam Cung Cảnh nhìn cô chăm chú, hắn không hề cà lơ phất phơ như bình thường.

Trong một thoáng, Đường Tiểu Nhu cảm giác như tính cách của hắn đã bị thứ gì đó kiềm chế, không còn quá lộ ra bên ngoài nữa.
Sau khi hắn rời khỏi phòng, Tào Thực ở bên ngoài gật đầu chào hắn rồi mới đi vào trong.

Thấy anh Tào, Đường Tiểu Nhu hỏi:
“Anh còn chuyện gì sao?”
“Không hẳn, anh chỉ muốn hỏi em có thấy tên nhóc kia phiền phức không? Nếu có, lần sau anh sẽ bảo mọi người đừng tuồn tin cho hắn nữa.”
Câu hỏi này khiến Đường Tiểu Nhu phải suy nghĩ cẩn thận, cô im lặng một lát, không biết rằng có người nào đó đang ở bên ngoài nghe lén.
Tim Nam Cung Cảnh như sắp rơi ra ngoài, hắn áp sát tai vào cửa, cố gắng hóng hớt.

Thật ra vừa rồi hắn cũng định hỏi cô câu đó, nhưng không đủ dũng khí để lên tiếng.
Lát sau, Đường Tiểu Nhu nghe thấy giọng cô vang lên:
“Không phiền đâu.

Hắn luôn biết điểm dừng trước khi em nổi nóng.

Anh cứ xem hắn như một người bạn của em là được.”
“Vậy sao? Anh tự hỏi sao em không cho Nam Cung Cảnh một cơ hội?”
“Cơ hội gì?” Đường Tiểu Nhu khó hiểu, sao đột nhiên Tào Thực lại nhắc đến tên nhóc kia nhiều vậy.
“Em nói xem Nam Cung Cảnh có gì không tốt, anh thấy hắn so với tên Châu Kha kia tốt gấp chục lần, trăm lần.”
Không phải Tào Thực cố tình tâng bốc Nam Cung Cảnh, nhưng mà từ góc độ nào cũng thấy Châu Kha giả tạo quá mức, còn làm mấy chuyện hết sức tồi tệ với Đường Tiểu Nhu chỉ vì không chiếm được cô.
Đường Tiểu Nhu bật cười:
“Em không có hứng thú chăm trẻ.”
Cô vốn chỉ nói chơi chơi mà thôi, nào ngờ cửa phòng chợt bật mở, Nam Cung Cảnh vẫn chưa đi mà bước vào trong.

Hắn nghiêm túc nói:
“Vậy sao không để đứa trẻ này chăm chị?”

Đường Tiểu Nhu giật mình nghiêng đầu nhìn hắn, bị người ta bắt gặp đang nói về họ, cho dù không phải nói xấu và thêu dệt gì cả, nhưng mà vẫn làm cô lúng túng:
“Sao cậu còn chưa về nữa?”
“Vô tình nghe được một chút chuyện hay, cho nên ở lại nghe hết.”
Thiếu niên đường hoàng nói ra câu này, làm Đường Tiểu Nhu dở khóc dở cười:
“Thôi được rồi, tôi cãi không lại cậu.

Cậu định chăm sóc tôi thế nào?”
“Cái đó…”
Nam Cung Cảnh đang hùng hồn tuyên bố thì gặp cô hỏi khó, hắn đâu đã suy nghĩ đến đoạn này, trong lòng chỉ muốn mau mau chứng tỏ bản thân có ích.

Mặt hắn nghệch ra, luống cuống mà tay chân không biết nên đặt ở đâu, chỉ biết xoa xoa trán.
“Gần đây tôi nhiều việc, cho nên có thể không dành thời gian cho cậu “chăm sóc” tôi được đâu, cậu có thể tự xoay xở là tôi mừng rồi.”
Nhìn kiểu gì cũng thấy Nam Cung Cảnh không phải loại người biết cách săn sóc ai đó, giả sử họ thật sự có tình cảm với nhau thì cô sẽ đau đầu với hắn lắm cho xem.

Ngày hôm trước còn quậy tung cả quán bar của người ta lên.
Nam Cung Cảnh hơi xấu hổ nói:
“Vậy để em tìm cách chứng minh cho chị thấy!”
“Cậu về cho cô ấy nghỉ ngơi đi.” Tào Thực không nhịn được hỏi một câu, lúc này Nam Cung Cảnh mới ậm ờ chào tạm biệt rồi đi ra cửa.
Cạch.
Cánh cửa khép lại, Tào Thực quay sang nhìn Đường Tiểu Nhu, chỉ thấy cô chậm rãi nhắm mắt lại, giả bộ như không biết gì hết.


Trong lòng Tào Thực bắt đầu suy đoán linh tinh, thái độ của Đường Tiểu Nhu gần đây khá lạ, có lẽ đã suy nghĩ đến chuyện cho tên nhóc kia cơ hội rồi.

Nếu không, cô đã từ chối thẳng và đuổi người ta đi.
Chuyện Đường Tiểu Nhu bị thương trở thành cái gai trong lòng Nam Cung Cảnh, trên đường về nhà hắn vẫn không đẩy được nó ra ngoài.

Hắn về phòng, cúi đầu nhìn tay mình, nhớ đến chuyện của cô hắn liền bực bội.
Nam Cung Cảnh gọi điện thoại ra ngoài, nói:
“Chú, chú cử thêm người đến chỗ tôi được không?”
“Thiếu gia lại gây chuyện rồi à?”
“Không, chú nghĩ gì vậy chứ? Tôi còn chưa tính sổ với mấy chú vì dám bỏ rơi tôi khi tôi bị người ta đánh đâu!”
Mặc dù lúc đó hắn mới là người hành hung đám súc sinh kia.

Hắn biết sự thật là cha mình không ưng việc hắn chơi bừa quá mức, muốn dạy dỗ hắn chút, hắn cũng đang hối hận vì bản thân không nghe lời đây.