Nam Cung Cảnh ở bên ngoài trông như một tên bad boy chuyên đi tán tỉnh lừa gạt các cô gái, nhưng thực chất đó chỉ là những gì người khác nghĩ về hắn.

Hắn trước nay đều không chủ động làm quen với các cô gái, không lừa gạt tình cảm gì họ, mà thường xuyên bị người ta trêu ghẹo.

Bởi vì ngoại hình của hắn nổi bật, cho nên đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Vừa cao vừa đẹp trai, gu ăn mặc cũng hợp mốt, cho nên lịch sử tình trường của hắn dài nhưng không phải do hắn, mà do người ta chủ động đưa tới cửa.
Ở nhà, hắn luôn là một đứa trẻ to xác thường bị hai người anh trai trêu.

Khi nhìn thấy nụ cười vô hại của Nam Cung Lân, hắn tức tối nói:
“Em muốn đi dự tiệc, cho nên cần một bộ vest.”
“Ồ? Tiệc gì?” Nam Cung Lân nghiêng đầu, chớp chớp mắt, có vẻ khá hứng thú với chuyện mà hắn nói.
“Đi… Thì là đi dự tiệc.


Vậy rốt cuộc anh có cho mượn không? Không cần phải hỏi nhiều như thế đâu!” Nam Cung Cảnh không dám nói thẳng ra chuyện mình đi cùng con gái, chắc chắn sẽ bị trêu chết.
Lần này, Nam Cung Lân không hề trêu hắn, gật đầu nói:
“Thích bộ nào thì lấy đi.”
Có anh em sinh đôi được một cái lợi như vậy đấy, mua một bộ quần áo cho hai người mặc cũng không sao.

Bên ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ họ mua đồ giống nhau mà thôi.

Tất nhiên, gia đình bọn họ không hề thiếu tiền, nếu muốn thì có thể mua bao nhiêu tùy thích.

Chỉ là bình thường phong cách ăn mặc của Nam Cung Cảnh trẻ trung, năng động, hắn không thích vest.
Được sự đồng ý của anh trai, Nam Cung Cảnh hớn hở chạy lên lầu rồi phóng thẳng tới một căn phòng ở bên phải.

Nơi này là phòng của Nam Cung Lân, bên trong sạch sẽ gọn gàng, trên tường chỉ bày đôi ba bức tranh trang trí gam màu lạnh, ga giường và gối đều là màu xám.

Trái ngược với nơi này, phòng của Nam Cung Cảnh màu sắc sặc sỡ hơn.
Nam Cung Cảnh đi tới chiếc tủ quần áo ở một góc phòng, tiện tay mở ra xem.

Một tủ áo sơ mi, một tủ quần jean, còn có mấy ngăn nhỏ khác, quần áo được gấp và đặt gọn bên trong.
“Nhạt nhẽo!” Nam Cung Cảnh chê bai phong cách thời trang của anh trai, nhưng vẫn kiên nhẫn mò xem từng cái một rồi mới lẩm bẩm: “Nhưng mà tên này được yêu thích hơn mình, chẳng lẽ bởi vì gu ăn mặc?”
Bởi vì bình thường bọn họ sống khá nội liễm, cho nên ngoại trừ Nam Cung Tử Thiêm đang gồng gánh công ty giúp cả nhà và hay đi xã giao ra thì hai anh em Nam Cung Lân, Nam Cung Cảnh không hề lộ diện, rất ít người biết.

Chỉ có một số gia đình trong giới thượng lưu và các băng đảng hắc đạo quanh quẩn thành phố S chịu khó đào sâu hơn, tìm hiểu nhiều hơn thì mới hiểu về gia đình này.

Mà đại đa số những người biết đến Nam Cung gia đều nhắm trúng hai người anh trai, không hề quan tâm tên nhóc lông bông Nam Cung Cảnh.
Là một vị thiếu gia trong gia đình có truyền thống làm mafia, Nam Cung Cảnh lớn lên không điềm tĩnh chững chạc như anh hai, không thông minh cơ trí như anh ba, mà hắn sống rất tùy hứng, vô ưu vô lo.


Mọi chuyện đều có mấy anh xử lý, hắn chỉ cần chơi là được.

Bởi vậy, người khác muốn tìm con rể chắc chắn sẽ không tìm hắn.
Nam Cung Cảnh nghĩ đến đây nhún vai, cũng không quan tâm xem người khác nhìn mình thế nào.

Hắn chọn một bộ vest đen trông có vẻ đơn giản rồi cẩn thận gấp lại, tìm một cái túi nhét vào, còn chôm luôn đôi giày da trong tủ giày.
Làm xong hết thảy, Nam Cung Cảnh vội vàng chuồn khỏi nhà.

Trước đó hắn còn lớn giọng tuyên bố sẽ sống tự lập mà bây giờ thỉnh thoảng cứ phải chạy về xin tiền gia đình mãi, mất mặt chết đi được.
Nam Cung Cảnh rời khỏi nhà, đội mũ bảo hiểm vào, vẫy tay chào mấy chú bảo vệ rồi leo lên chiếc Ducati Super Sport màu đen của mình, lao vụt đi.
Bảo vệ ở cổng nhìn nhau rồi lắc đầu nói:
“Không biết bao giờ tam thiếu gia mới chịu trưởng thành đây.”
“Ai mà trị được cậu ấy chứ? Ngoài phu nhân và tiểu thư ra, cậu ấy có nghe lời người khác bao giờ đâu.” Người bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa nói.

Hiện tại đang là thời bình của giới hắc đạo nên mấy ông chú giang hồ từng vào sinh ra tử cùng Nam Cung gia chủ bây giờ đều rửa tay gác kiếm hết rồi, nhàn rỗi không có gì làm thì họ sẽ chơi đánh bài, cá cược, hoặc trồng cây, nuôi cá cảnh.

Sau đó nhiều chuyện:
“Nhưng mà phu nhân gần đây bận, không để ý đến cậu ấy.”

“Tiểu thư cũng bận theo đuổi người yêu rồi.”
Nam Cung gia có ba trai một gái, Nam Cung Tử Thiêm, Nam Cung Lân, Nam Cung Cảnh, cuối cùng là Nam Cung Yến Thư.

Người đầu tiên biết yêu không ngờ lại chính là cô út trong nhà, hiện tại vẫn đang mê mẩn anh chàng vệ sĩ nào đó, bám dính lấy người ta.
Lúc mấy ông chú đang nói chuyện phiếm, một chiếc xe bốn chỗ màu đen bỗng từ phía trong chạy ra ngoài.

Bọn họ nhìn qua, lập tức nhận ra là xe của đại thiếu gia!
Bảo vệ nhấn nút mở cửa tự động, cánh cổng sắt chậm rì rì rụt vào trong, nhường đường cho người nọ.
Tài xế vừa lái xe vừa hỏi:
“Thiếu gia, ban nãy sao cậu không gọi tam thiếu gia lại nói chuyện?”
Tử Thiêm không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tài liệu trong tay, đáp:
“Được rồi, không cần bận tâm.”
Ba mẹ còn chưa nói gì đến việc của Nam Cung Cảnh, anh thì lúc nào cũng cắm đầu vào công việc và ra ngoài xã giao, quản lý cả nhà, làm gì dư thời gian chú ý đến thằng nhóc ấy..