Liễu Nguyệt và Vu Huy gật đầu, vậy thì tin tưởng thêm một lần này.

Ba người lần lượt móc hết số bạc trong người ra, Tiêu Vũ Hiên lấy ra năm vạn lượng, Liễu Nguyệt hai vạn lượng, Vu Huy một vạn lượng.

Cố Thanh Hy trợn trắng mắt: “Chỉ có nhiêu đó thôi sao?”, biết vậy thì hôm qua không nên đưa tiền cho bọn họ nhanh như thế.

“Còn không phải tại nộp cho gia tộc hết rồi sao?”
Cố Thanh Hy cầm lấy bạc, trực tiếp cược chính mình.

“Ta cược Cố Thanh Hy đứng thứ nhất”.

Ba người Tiêu Vũ Hiên sững sờ, tức giận nói: “Không phải cô nói sẽ không cược chính mình nữa sao?”
“Ta nói ta đâu có ngu, sao lại không cược chính mình”.

“Cô…cô lừa bọn ta, ta không cược nữa, cô trả lại tiền cho ta”.

“Cược rồi không được đổi ý.


Nếu người của học viện Hoàng gia bằng lòng để ngươi lấy lại, ta không phản đối”.

“Xú nha đầu, cô là do thượng đế phái xuống hành hạ ta sao?”
Đối diện với ánh mắt buồn bã của ba người, Cố Thanh Hy khoác vai hắn ta cười rạng rỡ: “Yên tâm, đợi ta thắng, mỗi người các ngươi có thể kiếm được ít nhất năm trăm vạn lượng bạc”.

“Thôi đi.

Cô tưởng vị trí quán quân là củ cải đấy à, cô muốn có là có được?”
Cố Thanh Hy cười khì khì, đưa tay lục soát trên người hắn ta, lại lục được năm lượng bạc nữa, nàng tiếp tục đặt xuống: “Ta dùng hết toàn bộ của cải cùng tính mạng bản thân để đặt cược rồi, ông trời ơi, nhất định phải phù hộ ta giành được hạng nhất”.

Những người vây xem xung quanh thậm chí còn không buồn bàn tán, chỉ chờ xem Cố Thanh Hy tự tìm đường chết như thế nào.

Không biết người nào đó đột nhiên hét lên khiến đám đông lập tức bùng nổ.

“Thượng Quan phu tử đến rồi, trời ơi, sao Thượng Quan phu tử lại đến đấu trường? Lẽ nào phu tử cũng muốn đánh cược sao?”
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thượng Quan Sở mặc một bồ đồ trắng như tuyết, tiên khí xuất trần, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười ấm áp.


Hắn ta có dung mạo vô song, khí chất thanh cao, ngay cả dáng đi cũng có một sự tao nhã thoát tục.

“Chào buổi sáng, Thượng Quan phu tử”.

Mọi người đều cung kính lớn tiếng chào, tự động nhường một lối đi.

Thượng Quan Sở khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng”.

Cố Thanh Hy cười nói: “Phu tử, sao ngài lại đến đấu trường thế, lẽ nào ngài cũng muốn cược vài ván?”
“Hôm nay, cả ba học trò của ta đều bước vào vòng chung kết, nên tất nhiên ta phải đến để khích lệ một chút rồi”.

Mọi người không khỏi tiến lại gần hét lên: “Thượng Quan phu tử cũng muốn đánh cược? Trời ạ, Thượng Quan phu tử có tầm nhìn độc nhất vô nhị, người mà ngài ấy đặt cược nhất định sẽ đoạt quán quân.

Chúng ta còn do dự gì nữa, trực tiếp cược theo ngài ấy là được”.

“Đúng vậy, theo Thượng Quan phu tử đặt cược, nhất định sẽ thắng”.

Liễu Nguyệt phiền não không thôi, sớm biết vậy bọn họ đã không lấy bạc ra.

Tất cả mọi người trong đấu trường đều mỉm cười khách sáo: “Thượng Quan phu tử, không biết ngài cược ai vậy”.