Có lẽ tất cả bọn họ đều bị Cố Thanh Hy lừa rồi, dáng vẻ huênh hoang ngạo mạn hiện tại mới chính là con người thật của nha đầu này.

Đại phu nhân cười như không cười: “Tất nhiên là phải rồi”.

“Vậy thì Thanh Hy xin tạ ơn đại phu nhân, đúng rồi, đại phu nhân sẽ sắp xếp một chiếc xe ngựa đưa ta đi học viện Hoàng gia chứ”.

“Tất nhiên rồi, Bạch ma ma, sắp xếp xe ngựa cho tam tiểu thư, kẻo có người nói phủ thừa tướng chúng ta thiếu thốn”.

“Dạ…”
Cố Thanh Hy lạnh lùng liếc nhìn đám đông đang bày ra đủ loại vẻ mặt khác nhau, nàng huýt sáo kiêu ngạo bỏ đi.

Thu Nhi cũng nhanh chóng đi theo sau.

Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, cảm động không nói nên lời, trong đầu nàng ta toàn là những lời của Cố Thanh Hy.

Từ nay về sau, ai dám bắt nạt Thu Nhi thì chính là đang bắt nạt ta.


Nàng ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, sao có thể xứng để tiểu thư quên mình bảo vệ như vậy chứ.

Trên đường vào cung, Thu Nhi kéo Cố Thanh Hy chạy về phía học viện, gương mặt nàng ta không giấu được vẻ lo lắng, sốt sắng nói: “Tiểu thư, người phải nhanh chân lên chút, chúng ta đã trễ rất lâu rồi, lỡ như các phu tử nổi giận thì phải làm sao?”
“Gấp gì chứ, dù sao cũng trễ rồi, trễ thêm chút nữa cũng chẳng sao”.

Thu Nhi không nói nên lời.

Người khác chen nhau sứt đầu mẻ trán để được đi học ở học viện Hoàng gia, nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại chẳng thèm ngó tới.

Vốn dĩ đã đến trễ rồi, vậy mà còn muốn đến hiệu thuốc xem dược liệu gì đó, nấn ná lại trễ thêm một lúc lâu.

“Tiểu thư, tiểu thư còn không mau đến cho kịp, Thu Nhi sẽ tức giận đó”.

“Kìa, phía trước không phải chính là học đường rồi sao”.

Cố Thanh Hy ngáp dài một cái rồi cầm mấy cuốn sách loạng choạng bước vào học đường.


Đám thị vệ thấy vậy liền ngăn lại: “Ai đấy?”
“Tam tiểu thư phủ thừa tướng, nhận lệnh đến đi học”, học cái con khỉ, kiếp trước học hết nửa đời rồi, kiếp này vẫn phải học tiếp.

“Mấy giờ rồi mà bây giờ mới tới, mau vào đi”.

Thu Nhi cũng nhanh chóng đi theo, nhưng thị vệ đã ngăn nàng ta lại: “Tất cả người hầu của vương tôn công tử đợi ở bên ngoài, không có lệnh thì không được vào”.

Thị vệ chỉ tay về phía xa, xung quanh có rất nhiều người hầu và nha hoàn đứng loạn xạ.

Thu Nhi lo lắng.

Tiểu thư đến muộn như vậy, nàng ta sợ tiểu thư bị phạt.

Cố Thanh Hy nhìn nàng ta một cách trấn an: “Yên tâm đi, không ai làm gì được tiểu như nhà ngươi đâu, ngươi đấy, lo tự bảo vệ mình đi, lát nữa ta đi ra đừng có khóc nhè với ta đấy”.

Thu Nhi cười khúc khích, nhìn bóng lưng xa xăm của nàng một lúc lâu vẫn chưa chịu rời đi.

Cố Thanh Hy thảnh thơi đi dạo trong học viện, chiêm ngưỡng khung cảnh nơi này một lượt rồi mới bước vào học đường.