Đám hạ nhân khí thế hùng hổ đi tới, Cố Thanh Hy thong thả ung dung lấy ra một tấm lệnh bài mạ vàng trong ngực áo ra, bên trên khắc một chữ lệnh rất lớn.

Nhìn thấy miếng lệnh bài này, đám hạ nhân đều lũ lượt dừng lại.

Cố thừa tướng biến sắc.

Lệnh bài đó không phải là hoàng lệnh mà tiên hoàng đã ban cho Chiêu Lăng công chúa sao?
Tiên hoàng yêu thương Chiêu Lăng công chúa nhất, hận nỗi không thể giao cả thiên hạ vào tay bà, miếng lệnh bài này đương nhiên cũng có thể tới được tay Chiêu Lăng công chúa.

Sau khi Chiêu Lăng công chúa chết, ông ta vẫn luôn tìm kiếm miếng lệnh bài này nhưng tìm thế nào cũng không ra, giờ sao lại ở trong tay Cố Thanh Hy?
Cố Thanh Hy ung dung ngắm nghía tấm lệnh bài, thờ ơ nói: “Nếu như ta nhớ không nhầm thì tiên hoàng hình như đã từng nói, thấy lệnh bài này như thấy người.

Mặc dù tiên hoàng đã qua đời nhưng ta nghĩ lệnh bài chắc vẫn còn hiệu lực nhỉ?”
Ngũ di nương hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.


Hôm nay vốn có thể trừng trị được nàng, nhưng bà ta không biết Cố Thanh Hy lại tìm đâu ra lệnh bài của tiên hoàng.

Cố Sơ Lan tuổi vẫn còn khá nhỏ nên không nhận ra ý nghĩa của tấm lệnh bài này, liền chửi bới: “Cố Thanh Hy, ngươi cầm một miếng lệnh bài nát là nghĩ có thể bắt bí được cha sao?”
“Hỗn xược, ngươi lại dám coi thường lệnh bài của tiên hoàng, dựa vào những gì ngươi vừa nói đã đủ để Cố gia chu di cả nhà rồi đấy”
Lệnh… lệnh bài của tiên đế?
Lẽ nào tấm lệnh bài này thật sự là do tiên hoàng ngự ban sao?
Cố Thanh Hy giơ cao lệnh bài lên, gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Lệnh bài tiên đế ở đây, các ngươi còn không mau quỳ xuống”.

Cố thừa tướng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt đi.

Trước mặt lệnh bài tiên đế, ông ta không dám làm trái lời.

Nhưng…

Ông ta là thừa tướng đương triều lại là cha ruột của nàng, làm gì có chuyện cha đẻ phải quỳ trước mặt con gái của mình? Còn ra thể thống gì chứ?
Đại phu nhân lại càng không thể quỳ trước một vãn bối của mình được.

Bà ta mỉm cười ngượng ngập: “Tam tiểu thư, đều là người nhà cả, hà tất phải mang lệnh bài ra”.

“Nói như vậy, các ngươi không nhận hoàng lệnh của tiên đế phải không? Cũng đành, nếu như lệnh bài không có tác dụng thì giờ ta đi tìm hoàng thượng, để hoàng thượng hủy lệnh bài này đi vậy”.

Nói rồi nàng quay người tiêu sái bỏ đi.

Đại phu nhân cuống cuồng vội vàng ngăn nàng lại, ngữ khí dịu xuống: “Tam tiểu thư đừng tức giận, không phải ta có ý đó, ý của ta là chúng ta đều là người một nhà, hà tất gì phải làm khó nhau như vậy”.

“A… hay cho câu người một nhà, Cố Thanh Hy ta không với tới đám đại thần các người đâu”.

Đột nhiên, Cố Thanh Hy nghiêm khắc quát lên, khí tức vương giả toàn thân chợt tản phát ra, trong giọng nói mang theo hàm ý không cho phép từ chối: “Quỳ hay không quỳ”.

Mọi người bị tiếng quát của nàng dọa cho sợ giật mình.