Sự tiếp xúc thâm tình cùng với tiếng thổn thức sâu lắng ấy, Bách Lý Hùng Phong trải qua bao giờ? Ngửi mùi hương thoang thoảng từ mái tóc nàng tỏa ra, chàng nghe lòng rối bời, chẳng biết làm sao cho phải.

Chàng mới bước vào đường yêu, làm sao hiểu được tâm ý của một người con gái? Trông thấy đôi vai Vũ Văn Mộng không ngớt run rẩy, chàng chỉ biết nhẹ vỗ vai nàng lia lịa, thì thầm :

- Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, nếu nàng khóc mãi thế này thì ta cũng chẳng biết phải làm sao?

Vũ Văn Mộng bỗng ngẩng lên :

- Ai bảo là tôi khóc?

Bách Lý Hùng Phong ngớ người, chỉ thấy ánh mắt nàng như mặt nước hồ thu, trong veo và quyến rũ, làn mi rậm vẫn còn vương lệ, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

Chàng ngơ ngẩn nói :

- Nàng... nàng sao lại không khóc? Trên làn mi của nàng rõ ràng hãy còn chảy nước mắt đây này!

Vũ Văn Mộng xô nhẹ chàng ra, quay đi và nói :

- Người ta nào phải là khóc? Đó là mừng quá đấy thôi.

Bách Lý Hùng Phong chưng hửng :

- Mừng quá mà cũng khóc ư?

Chàng ngớ ngẩn đưa tay gãi đầu, ngẫm nghĩ lại một hồi mà cũng chẳng hiểu ra được, bèn ngơ ngác hỏi :

- Vậy nghĩa là sao?

Vũ Văn Mộng cười e ấp, nhỏ giọng :

- Người ta cũng đâu có biết tại sao? Chỉ biết là mừng quá nên nước mắt tự nhiên chảy ra thôi hà!.

Bách Lý Hùng Phong vỗ mạnh tay lên trán :

- Mừng quá nên khóc! Đúng rồi, đó chính là những lời nói của tiền nhân, có lẽ là đúng thật.

Vũ Văn Mộng ngoảnh lại nhìn, lối ăn vận của chàng vẫn như hôm qua lúc gặp nhau lần đầu, vẻ tuấn tú phong nhã vẫn làm xao xuyến lòng người, chẳng mảy may thay đổi.

Nàng dịu dàng nói :

- Sau khi chàng thọ thương đào tẩu, không bao lâu thì cha tôi đã đến nơi, chẳng hiểu tại sao ông ấy lại giết chết Huyền Băng lão nhân, dường như bảo là chàng có một mảnh ngọc thạch chi đó rất quan trọng đối với ông, nên ông đã dẫn Hải Thiên song kỳ đuổi theo chàng...

Nàng ném cho chàng một cái nhìn thâm tình, đoạn nói tiếp :

- Lòng tôi cứ mãi lo lắng về chàng, không hiểu thương thế chàng ra sao? Lại sợ cha tôi có thể làm hại chàng, mấy phen định lẻn ra khỏi đây tìm chàng, đáng tức là cậu tôi nhất định không cho, tôi chẳng có cách nào hơn, chỉ có thể hy vọng con Phi Phích Lịch đưa chàng đi thật xa, tránh khỏi sự truy đuổi của cha tôi...

Nàng ngưng một lúc lại nói tiếp :

- Ai ngờ tới chàng bây giờ lại có mặt tại Thiên Tâm trang, nỗi thắc thỏm lo âu suốt cả đêm giờ đã qua đi, đổi lại là nỗi ngạc nhiên lẫn vui mừng... cho nên...

Nàng ngập ngừng hồi lâu mới đỏ mặt nói :

- Cho nên tôi mới không nén được nước mắt...

Chưa nói dứt lời nàng lại thẹn thùng cúi gầm mặt.

Bách Lý Hùng Phong nghe qua bao lời tâm sự của Vũ Văn Mộng, chàng cảm động đến cơ hồ rơi lệ. Giờ đây chàng đã bắt đầu hiểu được ý nghĩ thật sự của tình yêu, nếu lúc này bảo chàng phải đổ máu hoặc thậm chí hy sinh cả tính mạng vì nàng, chàng quyết chẳng từ nan.

Vũ Văn Mộng chờ đợi hồi lâu vẫn không nghe Bách Lý Hùng Phong lên tiếng, không dằn được ngẩng lên.

Khi trông thấy chàng đứng thừ ra, vội hỏi :

- Này! Chàng... làm sao vậy?

Bách Lý Hùng Phong bừng tỉnh :

- Ồ! Đâu có gì!

- Chàng... không phải trách tôi ăn nói không có chừng mực đấy chứ? Mẹ tôi vẫn thường bảo tôi nói năng không có chừng mực...

Bách Lý Hùng Phong lắc đầu :

- Không, nàng là người con gái khéo ăn nói nhất mà ta đã gặp, bởi nàng không hề che giấu tình cảm của mình, đã thực lòng bộc lộ hết, ta rất thích như vậy.

Vũ Văn Mộng nghe lòng vô vàn sung sướng, nở một nụ cười ngọt lịm nói :

- Đa tạ sự khen ngợi của chàng...

Chưa dứt lời bỗng biến sắc mặt, đổi giọng :

- Ý chàng muốn nói là đã quen biết rất nhiều người con gái phải không?

Dưới ánh mắt sáng quắc của Vũ Văn Mộng, Bách Lý Hùng Phong ấp úng :

- À! Tổng cộng ta chỉ quen với hai người con gái thôi, đâu có gọi là rất nhiều.

Vũ Văn Mộng mím môi, nhìn điệu bộ ngượng ngùng của Bách Lý Hùng Phong, lòng thầm nực cười, song lại không yên tâm hỏi :

- Ý chàng bảo là ngoài tôi ra hãy còn quen với một người con gái khác nữa chứ gì? Thị là ai vậy?

Bách Lý Hùng Phong cười ngớ ngẩn :

- Chỉ là một người xa lạ gặp nhau giữa đường thôi.

Đầu óc của chàng chợt lóe lên hình ảnh của Long Linh Linh, thầm nhủ:

“Chẳng rõ hiện giờ nàng ra sao? Có lẽ vẫn đang luyện tập Huyền Minh khí công”.

Chàng nhớ loáng thoáng là mình đã từng nảy sinh một thứ tình cảm mơ hồ với Long Linh Linh, nhưng từ khi gặp Vũ Văn Mộng, hình bóng nàng đã phai nhạt trong tâm trí chàng.

Ngẫm nghĩ một hồi chàng nói :

- Bây giờ ta cũng chẳng biết nàng ta hiện ở nơi nào.

Vũ Văn Mộng buông tiếng cười khẩy, giọng đượm vẻ ghen tuông nói :

- Chàng nhớ nàng ta lắm phải không?

Bách Lý Hùng Phong thoáng ngẩn người thầm nhủ:

“Sao lòng ghen tuông của phụ nữ lại nặng thế này nhỉ? Ta với nàng cũng chỉ mới quen nhau thôi mà! Chả lẽ trước đó cũng không cho ta quen với người con gái khác ư?”

Chàng trầm ngâm giây lát, đoạn gượng cười nói :

- Ngay cả danh tính của nàng ta cũng không biết sao lại nhớ được kia chứ?

Vũ Văn Mộng tinh khôn dường nào, thấy chàng ngượng ngùng, biết ngay là chàng đã nói dối, vừa định hạch hỏi thì đã nghe thấy ngoài rừng tùng vọng đến tiếng bánh xe lọc cọc và tiếng chó sủa ầm ĩ.

Nàng thấy Bách Lý Hùng Phong chăm chú nhìn ra ngoài rừng tùng liền đè nén ngay ý định của mình, đổi giọng nói :

- Vũ Văn Thù đã về đấy!

Tiếng xe lăn hòa lẫn với tiếng cười vang dội của Vũ Văn Thù, cùng với tiếng rít gió vun vút của roi ngựa hết sức ồn ào.

Bách Lý Hùng Phong nhíu mày :

- Y đã làm gì ở đâu trở về thế?

Vũ Văn Mộng đáp :

- Phía trước có một ngọn núi tên là Ô Tùng Lãnh, nghe đâu trên núi có một con hổ trán bạch và hai con gấu, có lẽ hắn mới đi săn trở về.

Bách Lý Hùng Phong thầm nhủ:

“Một kẻ xuất thân trong võ lâm thế gia, lại được nuông chiều quá mức như hắn, thảo nào chẳng ngông cuồng tự đại cho được. Ôi! Mẫu thân cũng chẳng chịu quản giáo hắn.....”.

Chàng chẳng hiểu tí gì về mẫu thân mình, song cũng có thể loáng thoáng cảm thấy phải có nguyên nhân bà mới cải giá theo Vũ Văn Thiên. Chàng nghĩ:

“Nếu cha quả như mẹ đã nói, đã bị thiên hạ võ lâm sát hại, ta phải làm sao?”

Bởi Thiên Tâm giáo chủ Quan Mộng Bình đã tổ chức Thiên Tâm giáo chống lại thiên hạ võ lâm, theo trực giác chàng có thể suy đoán được đó là vì bà muốn phục thù cho cha mình, song chàng lại không thể khẳng định chắc chắn.

“Nếu mẹ quả thực vì lẽ ấy mà chống lại cả thiên hạ võ lâm, ta nên chăng gia nhập Thiên Tâm giáo, hoặc là một mình ta....”

Bao ý nghĩ trào dâng trong trí óc đã khiến chàng rầu rĩ chau mày.

Vũ Văn Mộng ngạc nhiên hỏi :

- Chàng làm sao vậy?

Bách Lý Hùng Phong lắc đầu :

- Tôi chỉ nhận thấy hắn quá cuồng ngạo một chút thôi.

Vũ Văn Mộng vẻ bực tức :

- Hắn có chi đáng cuồng ngạo chứ? Hồi mười tám năm trước, nếu chẳng phải mẹ tôi đã có lòng tốt cứu mẹ hắn thoát khỏi nanh vuốt của bầy sói hoang, thì bây giờ chẳng biết hắn ở đâu nữa?

Nghĩ đến mẹ ruột mình, nàng hậm hực nói tiếp :

- Cũng tại mẹ tôi đã thực thà quá mức, không chú ý đến người đàn bà vô sỉ ấy lại cám dỗ cha tôi, mãi đến khi bụng bà ta to ềnh lên, mẹ tôi mới biết...

Bách Lý Hùng Phong hiểu là nàng đang nói về mẫu thân mình, mặt bất giác co rúm lại một cách đau đớn, bực mình nói :

- Nàng đâu thể nói mẹ kế của mình như vậy?

Vũ Văn Mộng bĩu môi :

- Hứ! Ai mà xem bà ta là mẹ chứ? Lúc bà ta bụng to lên, mẹ tôi đã tức đến mức muốn tự sát, bất luận thế nào cũng phải đuổi bà ta đi, ai ngờ tiện nhân ấy lại quá may mắn, gặp được Tam Âm thần ni trên vùng đại mạc và rồi luyện thành một thân võ công.

Nàng không hề chú ý đến sắc mặt của Bách Lý Hùng Phong, tiếp tục nói :

- Về sau tuy cha tôi đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm gặp, mãi mấy năm sau bà ta mới đem theo Vũ Văn Thù trở về. Hứ, tiện nhân ấy đã đặt cho hắn cái tên hay ho này, làm như gia đình họ Vũ Văn của tôi là kẻ thù của bà ta vậy. Hứ, sớm muộn gì thì Bạch Đà sơn cũng bị hủy hoại trong tay của tiện nhân ấy...

Lời nói của nàng tựa như từng mũi kim nhọn đâm vào con tim Bách Lý Hùng Phong, chàng hằn học nói :

- Cô nương đừng nói nữa được chăng?

Vũ Văn Mộng giật mình, trố to mắt ngạc nhiên hỏi :

- Chàng... chàng làm sao vậy?

Bách Lý Hùng Phong đau đớn lắc đầu, thẳng thắn nói :

- Tôi không muốn nghe nàng đề cập đến mẹ kế của nàng.

Vũ Văn Mộng đảo tròn đôi ngươi, dịu giọng nói :

- Vậy tôi không nói nữa là xong... Chàng có muốn vào trong Ấp Bích lâu ngồi chơi chăng?

Bách Lý Hùng Phong lưỡng lự, Vũ Văn Mộng cười :

- Cậu tôi không có ở đây, ngôi Ấp Bích lâu này ngoài tôi ra không có ai được phép vào cả, bởi cha tôi đã từng hạ thủ lệnh, không cho bất kỳ ai quấy rầy tôi...

Nàng đưa tay vén làn tóc lòa xòa trước trán, tiếp :

- Không ngờ con Phi Phích Lịch lại đưa chàng đến đây, từ nay tôi lại càng thương nó hơn. À này, tôi tặng nó cho chàng nhé?

Bách Lý Hùng Phong bỗng có cảm giác chán ghét người con gái xinh đẹp trước mặt này, chàng nghĩ đến mẫu thân mình đang sống nhờ dưới mái nhà người khác, gặp sự sỉ nhục của Vũ Văn Mộng và mẫu thân nàng, tất nhiên là vô cùng đau khổ.

Tuy nhiên, vì lý tưởng của mình, bà chẳng thể không cố gắng nhẫn nhịn, nỗi đau làm sao mình có thể hiểu hết? Mai sau, vì lẽ ấy mình có thể nào xảy ra xung đột với Vũ Văn Thiên chăng? Chàng nghĩ đó là điều tất nhiên.

Chàng lặng lẽ suy nghĩ một hồi đoạn với giọng lạnh nhạt nói :

- Xin đa tạ hảo ý của cô nương, tại hạ không dám chấp nhận đâu.

Vũ Văn Mộng chưng hửng :

- Chàng... chàng làm sao vậy?

- Tại hạ chỉ nhận thấy không nên tiếp tục như thế này, bởi mai sau chúng ta rất có thể trở thành kẻ thù...

Bách Lý Hùng Phong thở hắt ra rồi nói tiếp :

- Cho nên ngay bây giờ nếu chúng ta quá thân mật thì sau này giữa chúng ta càng thêm rắc rối hơn.

Vũ Văn Mộng nào biết Bách Lý Hùng Phong lại có thân thế éo le như vậy, và làm sao hiểu được niềm mâu thuẫn trong lòng chàng?

Do đó, câu nói của Bách Lý Hùng Phong tựa như sấm nổ vang trong lòng nàng. Nàng thừ ra một hồi lâu mới nói :

- Sao lại như vậy được? Không thể nào...

Bách Lý Hùng Phong ngắt lời :

- Điều ấy mai sau cô nương sẽ biết... Ôi! Tại hạ xin cáo từ...

Vũ Văn Mộng tái mặt ré lên :

- Chàng không phải đến thăm tôi ư?

Bách Lý Hùng Phong thành thật :

- Tôi đến Thiên Tâm trang là vì có hẹn. Chỉ bởi nghe tiếng đàn của cô nương nên mới vào trong rừng tùng.

Vũ Văn Mộng mặt nhợt nhạt, run giọng :

- Ngươi... tàn nhẫn lắm!

Bao nhiêu mộng đẹp của nàng bị tan biến bởi một câu nói của Bách Lý Hùng Phong. Cõi lòng nàng đau đớn như bị hàng trăm ngàn lưỡi dao cắt xẻo.

Bỗng mắt tối sầm, nàng cơ hồ ngất xỉu, song nàng lại không muốn để lộ nhược điểm của nội tâm ra ngoài, gắng gượng chịu đựng không để cho mình ngã xuống.

Bách Lý Hùng Phong cười chua xót thầm nhủ:

“Bây giò ta bị nàng oán trách còn hơn là để sau này đôi bên đều bị lún sâu vào trong vũng lầy tình cảm, đau khổ mà không thể nào rút chân ra được”.

Chàng lặng thinh để cho lý trí khắc chế niềm đau trong lòng, không thốt lên một lời nào cả.

Vũ Văn Mộng rít lên :

- Bách Lý Hùng Phong, ta hận ngươi, ngay từ khi gặp nhau lần đầu thì ta đã hận ngươi rồi!

“Ngay từ khi gặp nhau lần đầu thì ta đã hận ngươi”, Bách Lý Hùng Phong lẳng lặng gặm nhấm câu nói ấy, đầu óc hiện lên hình ảnh bộ mặt xấu xí và hành động tinh nghịch của Vũ Văn Mộng khi lần đầu gặp gỡ...

Chàng thầm nghĩ:

“Tình cảm đâu phải chỉ gặp nhau lần đầu là có thể nảy sinh ngay được, nàng hận ta thì cứ việc hận, đằng nào thì ta cũng cô đơn quen rồi, thôi thì quay về với sự cô đơn vậy!”

Niềm xao xuyến vừa qua trong lòng chàng giờ đã trở thành quá khứ, cũng như một cánh sao sa đột ngột trong đêm đen, rực lên rồi tắt lịm nhanh chóng.

Chàng nở một nụ cười xót xa đoạn, quay người đi về phía lối cũ.

Vũ Văn Mộng đuổi theo hai bước, cao giọng nói :

- Bách Lý Hùng Phong, con Phi Phích Lịch của ta đâu?

Bách Lý Hùng Phong ơ hờ đáp :

- Rất đáng tiếc, tại hạ đã đánh mất nó ở gần một ni am, để sau này tại hạ sẽ bồi thường cho cô nương một con khác vậy?

Nói đoạn chàng tiếp tục cất bước, Vũ Văn Mộng mắt rướm lệ, tha thiết gọi :

- Bách Lý Hùng Phong, chàng đừng bỏ đi!

Bách Lý Hùng Phong rùng mình, chầm chậm quay lại nói :

- Cô nương có chi dặn bảo nữa chăng? Tại hạ phải đi đây!

Vũ Văn Mộng trào nước mắt, căm giọng :

- Ngươi... ngươi là kẻ đê hèn vô sỉ nhất trên trần đời.

- Hứ...

Bách Lý Hùng Phong nhướng mày toan toét miệng mắng cho Vũ Văn Mộng một trận, song đã kịp thời nén lại, chỉ buông tiếng cười khẩy, đoạn cắm cúi bước nhanh đi.

Sau lưng có vọng tới tiếng khóc và mắng nhiếc của Vũ Văn Mộng.

- Bách Lý Hùng Phong, ta hận ngươi, ta hận ngươi đến chết...

Tiếng khóc mắng lởn vởn trong rừng tùng, Bách Lý Hùng Phong mấy lần toan ngoảnh lại song đã cố gắng nén lại.

Tâm trạng chàng lúc này hệt như lúc chàng nghe thấy tiếng đàn chui vào rừng tùng vừa rồi, bây giờ chàng thật hối hận vì đã chui vào rừng tùng để chuốc lấy niềm đau khổ thế này.

Chàng mới đi được chưa đầy mười bước, tiếng khóc sau lưng bỗng nín bặt, tiếp theo liền nghe tiếng “rắc” vang dội của ngọn tùng gãy đổ.

Hiển nhiên đó là do Vũ Văn Mộng quá tức tối, đã trút đổ cơn giận lên ngọn cổ tùng. Bách Lý Hùng Phong nhếch môi cay đắng, vẫn cắm cúi tiếp tục bước.

Tiếng cây gãy đổ liên tục vang lên, chàng thở dài thầm nhủ:

“Nàng liên tục dùng chưởng bổ cây tùng thế này, lại cộng thêm niềm oán hận trong lòng, tất nhiên phải tổn thương đến phế phủ và khí ứ kinh mạch. Ôi, tội gì phải làm như vậy chứ?”

Ý nghĩ chưa dứt, bỗng nghe ngoài rừng tùng vọng đến tiếng ngựa hí và tiếng chó sủa vang, tiếp theo là một tiếng quát lớn, bóng người thấp thoáng lướt qua trên ngọn tùng, vọt về phía trúc lâu.

Bách Lý Hùng Phong trông thấy rõ người ấy chính là Lương Long.

Sau lưng vọng đến tiếng nói hào tráng của Lương Long :

- Mộng nhi làm sao vậy?

Vũ Văn Mộng khóc gào :

- Mộng nhi phải bổ hết mấy cây tùng chết tiệt này mới được.

Lương Long bật cười :

- Ha ha! Mộng nhi chẳng phải thích mấy ngọn tùng này lắm sao? Tại sao lại muốn bổ nó ra chứ?

Vũ Văn Mộng lại tung ra hai chưởng, một ngọn tùng nữa lại bị gãy đổ, nàng thở ra hai hơi rồi nói :

- Mộng nhi lại cứ muốn bổ chết hết mấy cây tùng chết tiệt này, cựu cựu đừng có can thiệp vào.

Lương Long ngạc nhiên :

- Ai đã trêu tức đại tiểu thư nhà ta như thế này? Hãy cho cựu cựu đây biết, cựu cựu sẽ đập cho hắn chết tươi ngay...

Vũ Văn Mộng gào lên :

- Cựu cựu hãy để cho Mộng nhi chết đi, đằng nào thì cũng chả có ai thương Mộng nhi cả...

Bách Lý Hùng Phong cười chua chát, tiếp tục cất bước.

Tiếng áo phất gió của chàng đã bị Lương Long nghe thấy, sau lưng vọng đến một tiếng quát lớn :

- Ai dám đến Thiên Tâm trang này sinh sự hả?

Bách Lý Hùng Phong sắp ra khỏi rừng tùng, bỗng nghe bên ngoài có tiếng ré lên :

- Ngươi hãy thả ta ra mau!

Tiếng kêu ngập vẻ tức giận và sợ hãi, khiến chàng giật mình thầm nhủ:

“Ủa! Sao tiếng nói nghe quen quá nhỉ?”

Chàng vừa đứng chững người, phía sao đã vang lên tiếng xạc xào, Lương Long quát lớn :

- Té ra lại là tiểu tử ngươi!

Bách Lý Hùng Phong vội ngoái lại nhìn, chỉ thấy Lương Long đứng cách mình không đầy hai trượng, sực nhớ đến tiếng gào thét kia, chàng bất giác thất thanh kêu :

- Long Linh Linh!

Ngay khi ấy bên ngoài vọng vào tiếng nói của Long Linh Linh :

- Phong ca đó có phải không?

Bách Lý Hùng Phong không màng đến Lương Long đang ở sau lưng, chàng cấp tốc vọt người ra khỏi rừng tùng.

Chàng chưa kịp đứng vững, vút một tiếng, một ngọn roi dài đen nhắm mặt chàng quất tới.

Vì chàng đang trong thế đang phóng tới, ngọn nhuyễn tiên lại từ phía ngược chiều phóng tới cực nhanh, nên khiến chàng không còn cơ hội tránh né nữa.

Bách Lý Hùng Phong buông tiếng cười khẩy, tay phải ngũ chỉ chộp ra thật nhanh, nửa người trên gắng gượng xê sang trái.

Bộp một tiếng, tay phải chàng đã bị đánh trúng một roi, y phục rách toạc, máu phún ra, đau đến đỗi chàng thoáng biến sắc mặt, cả cánh tay nóng ran như lửa đốt.

Vũ Văn Thù cười vang :

- Hảo tiểu tử, phen này thì ngươi chết chắc rồi!

Vừa dứt tiếng, ngọn roi trong tay lại quất ra vun vút. Bách Lý Hùng Phong nhướng mày, lẹ làng lướt về phía sau sáu thước, cố nén cơn đau phóng ra một chưởng, năm ngón tay vươn ra hư cấu thành trăm ngàn bóng chỉ chộp vào ngọn roi của đối phương.

Vũ Văn Thù buông tiếng cười khẩy, cánh tay khẽ nhích lên, đầu ngọn roi quấn thành hình vòng cung, nhắm cổ Bách Lý Hùng Phong quấn tới.

Trên xe vang lên tiếng kêu thảng thốt :

- Phong ca hãy cẩn thận!

Bốp bốp hai tiếng, đầu ngọn roi phản kích trở về. Vũ Văn Thù tức tối, quát lớn một tiếng, vận khí dồn vào ngọn roi trở thành thẳng đuột, dùng chiêu thức của kiếm thuật liên tiếp tung ra ba chiêu.

Ba chiêu ấy khủng khiếp như cơn giông bão, hiểm ác và lợi hại khôn cùng.

Bách Lý Hùng Phong hai chân bất động, nghiêng người liên tục bổ ra năm chưởng, kình phong rít lên ghê rợn, đánh thẳng vào ngọn roi của đối phương.

Vũ Văn Thù thấy nội lực của đối phương hùng hậu như thế, không khỏi rợn người, vừa định thu nhuyễn tiên về, chợt thấy Lương Long từ trong rừng tùng lao ra.

Y liền mừng rỡ cất tiếng gọi :

- Cựu cựu!

Bách Lý Hùng Phong thừa lúc đối phương một thoáng khinh xuất, tức tốc vung chưởng như dao bổ chếch xuống.

Chiêu ấy được tung ra khi chàng đang lao người tới, nên khi sóng chưởng hạ xuống chỉ còn cách bả vai đối phương không đầy bảy tấc.

Vũ Văn Thù không ngờ hành động của đối phương lại lẹ làng như vậy, mình chỉ trong tích tắc phân thần mà đã vượt qua khoảng cách tám thước.

Phải biết nhuyễn tiên là món vũ khí rất hữu hiệu khi công kích từ xa, nhưng nếu để bị kẻ địch xâm nhập vào trong vòng năm thước thì kể như là vô dụng.

Kỳ thực cũng bởi Vũ Văn Thù không thuần về sử dụng roi, cộng thêm lại từng bại dưới tay Bách Lý Hùng Phong, khí thế có phần sút kém, rồi lại thấy Lương Long xuất hiện nên bị phân thần, do đó mới bị Bách Lý Hùng Phong xâm nhập vào vòng mất uy lực của ngọn trường tiên.

Mắt thấy ngọn thiết chưởng của đối phương sắp bổ xuống, trong lúc vội vàng, Vũ Văn Thù xoay tả chưởng lên đỡ.

Bình một tiếng vang dội, song chưởng chạm nhau, Vũ Văn Thù hự lên một tiếng, người thoáng chao đảo, tấm ván để chân của cỗ xe ngựa bị nứt một đường dài, suýt nữa đã bị đạp thủng.

Bách Lý Hùng Phong hơi chao người, thoái lui hai bước, Vũ Văn Thù gầm lên một tiếng, tay tả vung lên, từ trong tay áo vọt nhanh ra một chiếc lệnh bài hình sao.

Ngân quang lấp lóa, cánh sao năm góc xoay tít trên không, phát ra tiếng xé gió lảnh lói bắn tới nhanh như chớp.

Bách Lý Hùng Phong lướt ra ngoài bảy thước xoay người, tay phải vươn ra bắt gọn chiếc lệnh bài trong tay.

Chàng liếc nhanh chỉ thấy trên lệnh bài có khắc một vầng trăng lưỡi liềm và một cánh sao cô độc, hệt như chiếc mà Quan Mộng Bình đã trao cho chàng, chỉ khác nhau về màu sắc mà thôi.

Chàng nào biết Vũ Văn Thù chỉ vì trong lúc cấp bách, sợ chàng tiếp tục tấn công, mà mình lại đang ở trong xe ngựa, khó bề né tránh, nên mới phóng chiếc Tinh Nguyệt bài của Thiên Tâm giáo nhằm cản trở đối phương.

Vừa trông thấy lệnh bài, Bách Lý Hùng Phong liền nghĩ đến mẫu thân, đối mặt với đứa em cùng mẹ khác cha, lòng chàng dâng lên vô vàn cảm xúc.

Bao cảm giác khác nhau dâng lên ào ạt, khiến chàng đứng thừ ra tại chỗ.

Vũ Văn Thù liền nắm lấy thời cơ vung roi quất ra như linh xà xuất động, “bốp” một tiếng, trúng vào vai Bách Lý Hùng Phong, khiến chỗ áo rách của chàng lại càng thêm tả tơi hơn, và nơi ấy da thịt nứt toác, máu tươi rỉ ra...

Long Linh Linh rú lên hốt hoảng, mát nhắm nghiền không nỡ nhìn tiếp nữa.

Ngọn roi ấy đã khiến Bách Lý Hùng Phong đau điếng đến run người, đồng thời bị sức roi hất về phía trước hai bước.

Vũ Văn Thù cười rợn :

- Hảo tiểu tử, phen này phải chết rồi.

Bách Lý Hùng Phong tức tối, vụt xoay cánh tay trái chộp lấy ngọn roi, trụ chân vững như Thái Sơn.

Hai bên dùng sức kéo mạnh, ngọn roi lập tức căng thẳng ra. Bách Lý Hùng Phong trừng mắt giận dữ, thấy Vũ Văn Thù đứng thẳng trên xe ngựa, tay phải co vào giữ chặt cán roi, đang vận kình đối kháng với mình.

Bên cạnh y, Long Linh Linh tóc tai rũ rượi, đang nghiêng người dựa vào càng xe, hai tay bị một sợi xích vàng nhỏ trói lại, hai mắt nhắm nghiền như bị đả thương vậy.

Chân lực trong người chàng liên miên bất tuyệt tuôn ra, sung mãn còn hơn khi giao đấu với Vũ Văn Thù lần đầu, lúc này chàng cũng chẳng có thì giờ mà nghĩ đến việc vì sao liên tiếp nhiều ngày thọ thương, chẳng chút thời gian luyện công mà nội lực chẳng những không chút giảm bớt mà còn sung sức hơn nữa.

Thấy bộ dạng của Long Linh Linh như thế, chàng không dằn được lên tiếng gọi :

- Linh Linh!

Long Linh Linh nghe tiếng mở bừng mắt, thấy Bách Lý Hùng Phong vẫn với dáng đứng hào hùng, oai phong lẫm liệt, còn anh tuấn hơn cả buổi gặp gỡ đêm hôm trước.

Nàng vui mừng gọi :

- Phong ca!

Vũ Văn Thù tức giận quát :

- Con tiện nhân này!

Bách Lý Hùng Phong trầm giọng :

- Vũ Văn Thù, ngươi hãy thận trọng lời nói!

Trong khi hai người nói chuyện, ngọn roi càng lúc càng bị kéo dài ra, hai chân Bách Lý Hùng Phong từ từ lún sâu vào trong nền đá.

Vũ Văn Thù mặt đỏ gay, dưới chân vang lên tiếng răng rắc, bỗng ầm một tiếng, hai chân đã đạp thủng sàn xe, người y bị lọt thỏm xuống.

Bách Lý Hùng Phong hú khẽ một tiếng, vận sức kéo mạnh, phần trên người hơi nghiêng về sau trái, chỉ nghe ngựa hí vang vài tiếng, bị kéo tạt ngang ba bước.

Rắc, càng xe bị gãy làm đôi, cả cỗ xe bị Bách Lý Hùng Phong kéo đổ, Long Linh Linh trong tiếng kêu kinh hoàng, ngã ập xuống đất, bị chiếc xe đè lên.

Ngay khi ấy ngọn roi đã vượt hơn sức chịu đựng, bựt một tiếng khẽ đã bị đứt ra làm đôi.

Vũ Văn Thù liền bị bật ngửa ra sau, va vào chiếc càng sắt bên hông chiếc xe ngựa.

Lực đạo mới và cũ trong người y đang thay nhau, cái va chạm ấy tức khắc khiến khí huyết dao động, nội phủ thọ thương, hộc ra một ngụm máu tươi.

Bách Lý Hùng Phong cũng không sao đứng vững được, liên tiếp thụt lùi ba bước, suýt nữa đã ngã ngửa ra.

Chàng hít sâu một hơi, vừa định tiến tới đỡ Long Linh Linh dậy, bỗng nghe sau lưng tiếng Vũ Văn Mộng kêu lên hốt hoảng :

- Cựu cựu!

Chàng thoáng ngẩn người, ngay khi ấy luồng kình phong mạnh mẽ đã ập tới sau lưng, chỗ vết thương do ngọn roi gây ra vừa nãy bị kình phong ấy quét trúng khiến chàng đau thấu tận xương tủy.

Chàng rên lên một tiếng đau đớn, trong cơn nguy bách, chàng mọp người vọt nhanh về phía trước, nghiêng người xoay lại, song chưởng chập vào nhau phóng vụt ra.

Bình bình hai tiếng, chàng cảm thấy hai tay tê dại, đầu gối nhũn ra ngã quỵ xuống đất.

Lương Long từ trên cao lao xuống, hàm râu rồng dựng đứng, hai mắt trợn trừng, chân chưa chạm đất lại tung ra hai chưởng. Chỉ thấy y như thiên tướng hạ phàm, chưởng phong phủ trùm tám thước bề rộng, vây Bách Lý Hùng Phong vào giữa.

Bách Lý Hùng Phong rùng mình biến sắc, không ngờ Lương Long lại có chưởng pháp hùng mạnh đến vậy.

Chàng chẳng chút nao núng, hữu chưởng vung lên, chiếc lệnh bài hình sao trong tay phóng vút ra, tay phải chỏi trên nền đá, với thân pháp Lý Ngư Đảo Xuyên Ba tung người bật dậy.

Lương Long cười vang, hươi chân đá văng chiếc lệnh bài, song chưởng vút tới, bùng bùng hai tiếng, bốn phiến đá dưới chân bị đánh nát vụn.

Bách Lý Hùng Phong vớ khoảng cách không đầy hai trượng, tuy tránh khỏi đòn tấn công khủng khiếp của đối phương, song người đã bị đá vụn văng trúng vài nơi, đau đớn đến vã mồ hôi lạnh.

Chân chàng chưa kịp đứng vững, Lương Long đã cười vang nói :

- Tiểu tử ngươi chạy đi đâu?

Thân hình vạm vỡ kia mang theo cuồng phong lao tới, Bách Lý Hùng Phong quát lớn :

- Ta liều mạng với ngươi!

Chàng liên tiếp bị đối phương bức lui hai lần, chớ hề có cơ hội hoàn thủ, mắt thấy đối phương lại tiếp tục truy kích, bầu ngạo khí trong người chàng liền bị khích động, lập tức liều mình rút ngọn Huyết Địch ra sấn tới nghênh tiếp.

Lương Long cười khẩy :

- Cái trò chơi xoàng xĩnh của Bạch lão quỷ mà cũng dám mang ra bêu xấu ư?

Đứng yên, tả chưởng dẫn chếch, hữu chưởng đưa thẳng ra, xuyên tâm bổ xuống.

Chiêu này chính là thức thứ sáu Phi Đà Độ Sơn trong Bạch Đà chưởng pháp tạo ra một luồng gió xoáy, đưa ngọn Huyết Địch của Bách Lý Hùng Phong chếch lên phía phải.

Bách Lý Hùng Phong trước mặt lộ hết ra ngoài, ngọn Huyết Địch bên tay phải như bị nam châm hút chặt không sao thu về được.

Chàng cả kinh, liền khi ấy cảm thấy tức ngực, ngọn chưởng xuyên tâm của đối thủ chỉ còn cách ngực mình không đầy tám tấc.

Mắt thấy chưởng lực của Lương Long phát ra, thì chàng sẽ bị phơi xác tại chỗ.

Đột nhiên Vũ Văn Mộng thảng thốt kêu lên :

- Cựu cựu!

Nàng lao nhanh tới, tả chưởng xô Bách Lý Hùng Phong, tay phải ngũ chỉ vươn ra như hoa xòe cánh chộp vào Mạch Môn bên tay phải của Lương Long, đồng thời ngón tay út nghếch lên cao không ngớt run rẩy.

Thức này chính là chiêu Nhất Chi Độc Tú lợi hại nhất trong Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, ngón tay út không ngớt run rẩy chính là điểm tinh hoa của cả chiêu thức.

Lương Long dường như không ngờ Vũ Văn Mộng lại vì Bách Lý Hùng Phong mà chống lại mình, tức giận quát :

- Mộng nha đầu...

Chưởng lực của y như tên đã gắn trên cung, không thể không phát, đến khi phát giác ra chiêu Nhất Chi Độc Tú của Vũ Văn Mộng thì chưởng lực đã phát ra rồi.

Trong đường tơ kẽ tóc ấy, y gầm lên một tiếng, thụp người co gối, gắng gượng dịch hữu chưởng sang bên.

- Á...

Dù vậy, Vũ Văn Mộng cũng bị chưởng lực của y hất văng đi va vào một cây cổ tùng ngất xỉu.

Cánh tay phải của y từ huyệt Kiên Nhu đến huyệt Kinh Tỉnh đã bị trúng hai chỉ của Vũ Văn Mộng, cả cánh tay đều tê dại, nửa bên thân người mất hết tri giác.

Lửa giận ngùn ngụt, tay tả y cầm lấy ngọn Huyết Địch đã đoạt lấy của Bách Lý Hùng Phong, hai mắt trợn trừng tiến về phía Bách Lý Hùng Phong đang nằm ngửa trên mặt đất.

Lương Long nghiến răng :

- Nếu không có tên tiểu tử ngươi thì Thiên Tâm trang yên tĩnh vô cùng, lẽ nào lại thế này? Giờ ta phải giết ngươi mới được.

Bách Lý Hùng Phong chầm chậm bò dậy, lẳng lặng từ trong lòng lấy ra chiếc Ngọc Phiến, chằm chặp nhìn Lương Long đang tiến tới như con dã thú.

Chàng chẳng chút sợ hãi, vẫn can đảm hiên ngang đối mặt với kẻ thù, dẫu biết rằng chỉ cần một đòn là mình có thể tử vong, song chàng vẫn sẵn sàng chấp nhận.

Lương Long bỗng đâm khiếp hãi trước vẻ kiên cường bất khuất ấy, được hai bước thì không dám tiến tới nữa, chỉ trừng to đôi mắt đỏ ngầu chòng chọc nhìn đối phương.

Ý định của y từ từ chìm lắng, dẫu y biết rằng mình thừa sức giết chết đối phương, song lại không dám ra tay tấn công.

Bách Lý Hùng Phong thừa hiểu chỉ cần mình không chịu đựng nổi, ngã gục trước đối phương thì hậu quả hẳn là rất thê thảm, tất nhiên Lương Long sẽ giết chết chàng một cách dễ dàng.

Hai người cứ thế đứng gườm nhau, chẳng ai động đậy. Hai người đều bị thương ở tay phải, chỉ có tay trái cầm vũ khí mà thôi.

Thời gian tiếp tục trôi qua, mái tóc Lương Long vụt dựng đứng lên, y lại khôi phục dũng khí, vận thử công lực chuẩn bị tấn công.

Bỗng bộ râu rồng dưới cằm y lay động, gầm vang một tiếng, vung Huyết Địch bổ tới, hồng ảnh loang loáng, kèm theo tiếng địch rít lên lảnh lót.

Bách Lý Hùng Phong xòe Ngọc Phiến ra, vung lên thành một màn trắng che phủ phần mặt.

Soẹt một tiếng, mũi địch xẹt qua ngọn Ngọc Phiến, hai bóng người tách ra, Ngọc Phiến vuột khỏi tay Bách Lý Hùng Phong, chàng ngã ngửa ra sau, khóe miệng rỉ máu.

Lương Long chao người, hổ khẩu nứt toác, không sao cầm nổi Huyết Địch, keng một tiếng rơi xuống nền đá.

Y thừ ra hồi lâu, đoạn nhếch môi cười hung tợn, giơ chân phải lên nhắm đầu Bách Lý Hùng Phong giẫm xuống...

Thốt nhiên, một tiếng hú dài, từ ngoài xa tám trượng vang lên, một bóng người hoành không lướt tới.

Tốc độ phi hành của người ấy nhanh như điện chớp, song người chưa đến thì đã có hai đạo ngân quang bắn tới, hướng thẳng về phía Lương Long.

Lương Long giật mình, đã thấy hai đạo ngân quang bắn tới trước ngực, y gầm lên giận dữ, đành từ bỏ hành động giết chết Bách Lý Hùng Phong, di bộ thoái lui, tránh khỏi sự tấn công của hai đạo ám khí.

Vút vút hai tiếng, hai ngọn ám khí tự quay một vòng lớn trên không, rồi chia thành hai hướng bay về nơi xuất phát.

Lương Long rùng mình, không ngờ trong thiên hạ lại có món ám khí ảo diệu như vậy, lại có thể tự động thu trở về. Y định thần nhìn kỹ, chỉ thấy người nọ giơ tay bắt lấy món ám khí bay về, từ trên không đáp xuống.

Người ấy râu bạc phất phơ, thần thái siêu thoát, bật cười nói :

- Ha ha! Xin lỗi Lương tổng hộ pháp nhé!

- À! Thì ra Bất Lão Thần Tiên Lữ trưởng lão! Thật không ngờ Trưởng lão lại có một món ám khí tuyệt diệu như vậy.

Bất Lão Thần Tiên Lữ Vi Hóa trong tay cầm hai món ám khí mỏng và cong như trăng lưỡi liềm, mỉm cười nói :

- Cái trò xoàng xĩnh này không đáng để cho danh gia để mắt tới, lão phu đã múa rìu qua mắt thợ.

Lão nhét hai ngọn ám khí vào trong tay áo nói tiếp :

- Lão phu bởi được sự căn dặn của Giáo chủ là không được làm tổn thương đến thằng nhãi này, nên từ xa trông thấy Lương tổng hộ pháp...

Lương Long thấy Lữ Vi Hóa mắt cứ láo liên láo liếng, quay sang nhìn Bách Lý Hùng Phong, bỗng giật mình thầm nhủ:

“Tên tiểu tử này trên mình có mang theo mảnh ngọc thạch tàng bảo của Cô Tinh kiếm khách Bách Lý Cư năm xưa, sao ta lại nhất thời hồ đồ định giết chết hắn nhỉ? Xem chừng lão quỷ này cũng muốn đoạt lấy mảnh ngọc thạch ấy cho nên....”

Nghĩ vậy, y bèn cười nhẹ nói :

- Vậy thì xin Lữ trưởng lão hãy mang tên tiểu tử này vào trong trang và nhốt vào thủy lao đi.

Lữ Vi Hóa đảo mắt nhìn, thấy Vũ Văn Mộng và Vũ Văn Thù đều nằm sóng soài dưới đất, ngoài ra còn có một thiếu nữ tay bị trói bằng xích vàng cũng bị đè dưới xe ngựa, chẳng rõ có chết hay chưa.

Lão lắc đầu nói :

- Tiểu tử này lợi hại thật, ngay đến hai vị công tử và tiểu thư mà cũng không chống lại được, phải phiền đến Lương tổng hộ pháp ra mặt.

Chợt thấy Lương Long đỏ mặt, vội chuyển hướng :

- Sao trong trang chẳng thấy có ai vậy cả?

- Sơn chủ đang tịnh tọa ở sau trang...

- Vậy thì lão phu cần gặp Sơn chủ để bẩm cáo một điều đại sự.

Lương Long vội hỏi :

- Đại sự gì vậy?

Bất Lão Thần Tiên mắt lóe lên, tiến tới hai bước chỉ về phía Thiên Tâm trang ở đằng xa nói :

- Ồ! Sơn chủ đến kìa.

Lương Long mừng rỡ, vội quay lại nhìn, nào có bóng dáng ai đâu? Liền biết nguy tai, vừa định quay lại thì huyệt Mệnh Môn nơi sau lưng đã bị trúng một chỉ, toàn thân run lên, hộc ra một ngụm máu tươi, ngã lăn ra đất.

Lữ Vi Hóa dùng chân hất người Lương Long lật lại, cười khẩy nói :

- Lão phu sống nhiều hơn ngươi hai mươi năm, lẽ nào lại bị ngươi lừa gạt? Hắc hắc, nếu ngươi không quá vội vàng thì có lẽ lão phu còn tin, bây giờ thì ngươi đã biết lão phu không phải tay mơ rồi chứ?

Lão cúi xuống, cầm tay trái Bách Lý Hùng Phong lên, vận nội lực truyền qua vỗ mạnh vào ngực Lương Long, lập tức da thịt nơi ngực Lương Long bị lõm xuống, xương sườn gãy nát.

Đoạn lão đưa mắt nhìn ngọn Ngọc Phiến và Huyết Địch nằm dưới đất, buông tiếng cười khẩy rồi nói :

- Dẫu có người nghi đến lão phu, lão phu không trở về Hải Tâm sơn, gây sự bất ngờ đi thẳng đến Tân Cương! Khi nào tìm gặp bí kíp của Huỳnh Long Thượng Nhân, lão phu đã trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân thì còn sợ gì Thiên Tâm giáo nữa...

Đoạn cắp lấy Bách Lý Hùng Phong phi thân lao vào rừng tùng, băng mình về hướng tây bắc.

Sau khi lão khuất dạng, một lão già quắt queo toàn thân hắc y từ trong rừng tùng vọt ra, y nhìn theo hướng đi của Bất Lão Thần Tiên, cười khẩy nói :

- Lão quỷ thật là gian trá, phe này đã bị lão Độc trông thấy, đâu thể để một mình ngươi chiếm trọn được.

Nói đoạn, y khập khễnh đuổi theo.

Bóng y vừa khuất sau rừng tùng, Vũ Văn Mộng nằm cạnh một cây cổ tùng bỗng nhảy bật dậy, nàng đau đớn nhìn vào thi thể Lương Long lẩm bẩm :

- Cựu cựu, đó là lỗi ở Mộng nhi, nhưng Mộng nhi chẳng biết làm sao hơn, nếu linh hồn cựu cựu linh thiêng, xin hãy tha thứ cho Mộng nhi...

Nàng lau khô nước mắt, gỡ chiếc kim thoa trên đầu xuống, hướng mũi nhọn về phía tây bắc, dùng chỉ lực cắm mạnh xuống nền đá, sau đó nhặt Huyết Địch và Ngọc Phiến ở dưới đất lên, buông tiếng thở dài :

- Ôi! Rõ là oan gia.

Đoạn phi thân đi như làn khói.