Hai năm sau.

“Cha, cha, không tốt, lại không thấy tiểu muội.” – Hạ Thiên hấp tấp chạy vào

“Ngươi cái tiểu tử luyến muội này. Nó rời ngươi một khắc cũng kêu.” – Hạ Nam bất đắc dĩ.- “Ngươi xem nó có đi theo tiểu Nguyệt tử không.”

“Không có. Ngũ đệ hắn đến trường rồi.”

“Thật là… không lẽ lại chạy đến rừng chơi rồi?”

Mặt Hạ Thiên lại tái đi, xoay người chạy.

Hai năm nay, phỏng chừng số lần hắn chạy đi náo loạn là tiểu Vũ mất tích đếm không xuể rồi. Có điều cũng không thể không thông cảm cho hắn. Tiểu Vũ nàng là cái dạng gì chứ? Đến tiểu Bạch cũng nói thiên phú tu luyện của nàng không phải người thường có thể đạt được.

Việc biến mất thường xuyên, là từ 2 năm trước trở về nhà, nàng giả bộ tu luyện bản sơ cấp. Sự thật chứng minh, cả nhà đau lòng nhưng vẫn ủng hộ nàng, còn chỉ bảo thêm. Đương nhiên Hạ Vũ cũng không phụ sự kì vọng của họ. Vào năm thứ nhất sau khi lên được ngũ cấp giai đoạn cuối, nàng cũng đã nói mình đã nắm bắt được nguyên tố. Nhưng Hạ Vũ không nói hết mà chỉ biểu hiện mình đã nắm bắt được thủy nguyên tố cấp 1 mà thôi. Nhưng như vậy cũng khiến cả nhà mừng rồi.

Điều đáng nói là, đại ca rất thắc mắc vì không thấy nguyên tố dao động quanh nàng. Một chút cũng không. Như vậy rất lợi cho việc kẻ địch sẽ không biết nàng cấp độ nào.

Một năm ròng mà nàng vẫn chưa đột phá cấp 6. Hạ Vũ lo lắng, còn tiểu Bạch la hét nói nàng biến thái. Người ta học tập có khi phải nửa đời mới lên cấp 6. Nàng năm đó mới 4 tuổi a, lên lục cấp là cái khái niệm gì?

Vì vậy năm tiếp theo, nàng dựa theo cách huấn luyện hiện đại, buông tha việc điên cuồng theo đuổi lên cấp để rèn luyện bản thân. Vậy mà lại đột phá.

Lần đột phá này, nàng phát hiện một bí mật.

Cái bớt hình hoa trong lòng bàn tay trái của nàng là một không gian bị phong ấn.

Không gian này rất rộng, gần như không thấy điểm cuối. Nổi bật nhất là dòng ám thủy dày đặc ám nguyên tố. Một đình đài lớn rộng rãi với kiến trúc cổ. Đẹp mà trang nhã. Cổ kính mà không hề cũ nát. Vườn tược rộng lớn với bao nhiêu loại kì hoa dị cỏ. Hạ Vũ thực sự rung động trước cảnh sắc nơi này.

Hơn hết, ở đây, nàng gặp được tiểu Bạch.

Nhưng không phải bản thể. Tiểu Bạch trong suốt, biết bay và biết nói. Mặc dù vẫn nghe nó nói trong đầu, nhưng gặp lại là việc khác. Tiểu Bạch cười cười và bắt đầu giới thiệu cho nàng về không gian nơi này.

Ở Tô Vũ Á đại lục, có một bộ phận vẫn đồng nhất như thế giới cổ đại bình thường. Con người ta cũng làm nông, cũng có ruộng đất vườn tược, cũng có nuôi trồng như nông dân. Nhà Hạ Vũ cũng vậy. Cha Hạ Nam làm nông sản. Nhà Hạ Vũ có hơn 100 mẫu ruộng, thuộc loại khá giả nhất nhì thôn. Vậy nên việc nuôi 6 huynh muội không khó khăn gì. Huống hồ, học sinh có thiên phú được miễn giảm học phí. Các ca ca nàng chính là thuộc diện này. Còn phương diện dược liệu, đương nhiên là “của nhà trồng được”.

Vì vậy, Hạ Vũ nghĩ, có khi nào nên mang một số giống lạ ra ngoài cho Hạ Nam.

Mất một năm tròn nàng vẫn chưa khám phá hết gian nhà kia. Chỉ riêng thư các đã muốn bằng 50 mẫu ruộng nhà nàng rồi. Mỗi ngày chỉ đi một chút, lại ngồi xem sách tìm hiểu thế giới này và ma pháp, nàng đã đạt lục cấp giai đoạn cuối.

Tiểu Bạch nói, chờ nàng đạt đến thánh cấp là có thể bắt đầu hành trình đi tìm bản thể nó rồi.

Hạ Vũ cũng mong ngày đó. Nàng phải thật mạnh mẽ để tìm bản thể cho tiểu Bạch. Nhìn nó như linh hồn phiêu lãng trong không gian nàng thực sự đau lòng. Đây là người bạn duy nhất của nàng trong những năm tháng nằm viện. Cũng có thể là người bạn duy nhất của nàng kiếp trước. Thật mong nó có thể tìm được bản thể để lại tự do chạy nhảy như xưa.

Cảm nhận được có người muốn phá kết giới, Hạ Vũ lắc đầu, xoay người đi ra khỏi không gian.

“Tiểu Vũ, Vũ nhi…”

“Nha, tứ ca, ta ở đây.”

Thanh âm ngọt ngào khiến lòng Hạ Thiên không khỏi mềm nhũn.

Muội muội của hắn quả nhiên ở đây.

Rừng cây phía sau nhà này ít khi hắn đến. Chỉ có ngũ đệ hay dẫn tiểu nha đầu này đi. Đại ca cũng kiểm tra qua, không có ma thú ở đây hắn mới yên tâm đôi chút. Nhưng tiểu muội mấy năm nay lại thích trốn vào rừng. Nàng muốn học ma pháp. Nàng muốn trở nên mạnh mẽ. Hắn không biết mục đích của nàng, nhưng là càng đau lòng. Vì hắn mà tiểu Vũ nhi bị tổn thương thân thể. Nàng lại không có thiên phú từ nhỏ như các ca ca, chắc chắn sẽ tự ti.

Thật tốt là nhờ Chiến lão sư, nàng có thể ngưng tụ ma pháp.

“Lại chạy đi một mình.” – giọng hắn hơi hòa hoãn. – “nhỡ gặp chuyện không may thì sao?”

“Ta không sao.” – Hạ Vũ cười ngọt ngào. – “tứ ca… bế”

“Nhõng nhẽo.” – hắn cười cười nhưng vẫn bế nàng lên. – “cũng đã 5 tuổi rồi.”

“Chẳng lẽ tứ ca không thương Vũ nhi nữa?” – nàng ngửa mặt lên, đôi mắt xanh biếc nhìn hắn như chứa một tầng nước.

“Sẽ không… “- hắn ôn nhu.

“Ta biết tứ ca thương ta nhất mà…” - nàng hắc hắc cười.

Hạ Vũ vẫn biết, tứ ca là quan tâm nàng, có mức hơi quá. Nhưng nàng không thấy phiền. Có người quan tâm, thực tốt.

Hạ Thiên xoay người cõng Hạ Vũ trên vai trở về nhà. Hai huynh muội vừa đi vừa trò chuyện thật vui vẻ.